– Tại sao? – Được rồi, cô đã nói thật mà chẳng có ai tin, cô nói dối thì lại tin răm rắp.
– Cậu không biết ư? – Thúy Thúy hơi ngạc nhiên.
– Tớ phải biết cái gì mới được chứ? Cậu cũng biết hôm qua tớ phải đi thử lễ phục với Ôn Hinh mà.
– Là mối tình đầu của Tổng giám đốc từ nước ngoài trở về! – Một cô bạn không đợi kịp nhanh miệng nói ra tin đồn lớn nhất hiện nay trong công ty.
– Mối tình đầu? – Ngực Mạc Cẩn nhói một cái, cô bất chợt nhớ đến cú điện thoại tối qua.
– Đúng vậy, là một người phụ nữ rất đẹp, đẹp hơn tổng giám đốc tiền nhiệm Trương Điềm Điềm nhiều. Hôm qua còn có người thấy tổng giám đốc cùng cô gái đó rời khỏi công ty!
– Nghe bác công nhân nói cô ta chính là mối tình đầu của tổng giám đốc, sau đó ra nước ngoài du học. Đoán chừng là không nỡ xa tổng giám đốc nên bây giờ quay lại.
– Đúng là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ mà!
– Phải đó! Nghe nói hôm qua lúc hai người rời khỏi đây còn rất thân mật, khó trách hôm nay lúc đưa văn kiện lên tầng 18 thấy mặt mày tổng giám đốc hớn hở, tâm trạng không tệ chút nào – Thúy Thúy đột nhiên hạ giọng – Nghe nói khoảng thời gian trước đây tổng giám đốc rất khủng bố, vui buồn thất thường.
…
Các cô gái tiếp tục xì xào bàn tán tin đồn liên quan đến Cố Cảnh Ngôn, Mạc Cẩn ở một bên im lặng lắng nghe, sắc mặt ngày càng nhợt nhạt, thậm chí ngay cả tay đang cầm cái ly cũng không kìm được run rẩy.
Không phải cô không biết bên ngoài anh có nhiều phụ nữ, nhưng cô chưa bao giờ biết anh có mối tình đầu, mà mối tình đầu này hình như không phải người bình thường. Có phải trong lòng anh vẫn luôn tồn tại một người đặc biệt, mà anh quen nhiều phụ nữ như vậy cũng chỉ là muốn thay thế chỗ cô ta? Vậy còn cô… cô cũng chỉ là vật thay thế thôi sao?
Tối qua… Tối qua anh về nhà trễ như vậy là vì ở cùng với tình đầu của anh ư? Bọn họ…
Trong lòng Mạc Cẩn ngỗn ngang, cô muốn khống chế bản thân không được nghĩ lung tung. Nhưng dù cố gắng xem nhẹ thế nào, những lời mà Thúy Thúy và các bạn nói vẫn quanh quẩn trong đầu cô, khiến cô không thở nổi.
– Sao vậy tiểu Cẩn? Trông cậu có vẻ không ổn lắm, không khỏe sao? – Cuối cùng Thúy Thúy cũng để ý đến sự khác thường của Mạc Cẩn.
Mạc Cẩn miễn cưỡng cười nhẹ:
– Không sao, không có gì đâu. Chỉ là hơi khó chịu trong người một chút thôi.
– Có cần xin nghỉ không – Thúy Thúy lo lắng hỏi.
– Không cần, không cần đâu. Nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe thôi.
– Vậy cậu ăn chút gì rồi đi nghỉ.
– Ừ – Mạc Cẩn đáp lại.
Cô tùy tiện ăn vài miếng, không cảm nhận được vị gì, giống như đang nhai sáp nến. Cô chỉ mong nhanh chóng rời khỏi nơi này, tìm một nơi an tĩnh để trấn định đầu óc một chút.