“Tên tài xế gây chuyện kia nói, hắn không có đụng phải ta, phụ thân mẫu thân ta cũng cho rằng ta là bị kinh hách, ngã vào trong bụi cỏ. Nhưng ta biết là tấm phù kia bảo vệ ta, sau tai nạn xe cộ, tấm phù bình an kia liền hóa thành tro bụi, ta đã nói với phụ thân mẫu thân, nhưng họ đều không tin ta, nghĩ là ta nhớ lầm.”
Tiền Dụ nghe xong hãi hùng khϊế͙p͙ vía, thầm nghĩ: Phù bình an cư nhiên còn có công hiệu như vậy, hắn vừa mới mua được mấy tấm phù từ chỗ Giang Hải Lâm, sau đó liền cho hết người Tống gia, thiệt thòi lớn a!
Diệp Phàm không khỏi tiếc nuối: “Phù bình an ta vẽ trước đây có cấp bậc quá thấp, chờ thêm một đoạn thời gian nữa ta sẽ vẽ được phù bình an lợi hại hơn, đến lúc đó bay lên không phải là ngươi, mà là cái xe kia.”
Tiền Dụ: “……”
Diệp Phàm thở dài một hơi: “Thật không xong a!”
Tiền Dụ khẩn trương hỏi: “Diệp thiếu, có gì không ổn sao?”
Diệp Phàm u buồn kể: “Ta đã đáp ứng làm cho Tiểu Cường một khối ngọc bội phòng thân, kết quả, qua mấy ngày lại quên mất, hại hắn xảy ra chuyện, tiểu tử thối kia lại muốn giận dỗi ta.”
“Cái này ai cũng không thể đoán trước được.” Tiền Dụ an ủi.
“Đúng vậy! Trách nhiệm chủ yếu chính là ở trêи người phụ thân hắn, ta đã cho thằng nhóc kia hai tấm phù bình an, ai bảo phụ thân hắn phản đối phong kiến mê tín, ném vào trong thùng rác đâu? Cái này có thể trách ai được?” Diệp Phàm rầu rầu rĩ rĩ.
Tiền Dụ: “……” Võ đại thiếu gia đúng là phí phạm của trời mà!
“Ngươi có đồ vật gì đó hắn hay mang theo bên người không?” Diệp Phàm nhìn Đường Noãn hỏi.
Đường Noãn nghĩ nghĩ, lấy ra một chồng truyện tranh: “Tiểu Cường sợ phụ thân mắng hắn không có chí tiến thủ, đưa hết truyện tranh của hắn cho ta giữ, truyện tranh có thể chứ?”
Diệp Phàm: “……” Trẻ nhỏ chính là trẻ nhỏ, cả xem truyện tranh cũng coi thành mục tiêu theo đuổi, “Có thể, hắn thích nhất bộ nào?”
“Siêu nhân trứng muối!”
Diệp Phàm: “……” Phẩm vị của tiểu quỷ quả thật không xong!
Diệp Phàm lấy ra một tấm phù, phù rơi xuống bên trêи truyện tranh liền biến thành một người giấy nhỏ, người giấy chỉ về một phương hướng.
Tiền Dụ một bên xem trợn mắt há hốc mồm.
Diệp Phàm đứng lên: “Có thể đi… A! Không tốt!”
Tiền Dụ nhìn Diệp Phàm: “Diệp thiếu, có vấn đề gì sao?”
“Ta nhớ ra rồi, xe của ta hôm qua quên đổ xăng!”
Tiền Dụ: “…… Nếu ngài không ngại, ta có thể đưa ngài qua đó.”
Diệp Phàm nghiêng đầu nhìn Tiền Dụ: “Ngươi thật tốt! Sẽ không làm phiền ngươi chứ?”
“Không có, đây là vinh hạnh của ta.” Tiền Dụ vội vã ân cần đáp.
Diệp Phàm mang theo truyện tranh cùng người giấy nhỏ lên xe Tiền Dụ, Đường Noãn cũng tung tăng đi lên theo.
Tiền Dụ theo phương hướng người giấy nhỏ chỉ chỉ lái xe, không khỏi có chút hãi hùng khϊế͙p͙ vía, người giấy này rốt cuộc là thứ gì? Hắn thật sự không phải đang nằm mơ sao? Cái này chẳng lẽ là ma thuật?