“Gọi nhiều như vậy. Tôi có chút chuyện cần giải quyết nên tới trễ. Cậu nhớ tôi sao haha!”
Đang dần dần lấy lại được tinh thần thì Hoàng Minh giống như bị một câu nói vô tình mà tối mặt xuống ngay lập tức.
“Bớt nói lời nhảm nhí.”
Lý do chính vì nó làm anh nhớ lại những dòng tin nhắn trêu ngươi của Bạch Thiên.
“Cậu lại chọc gì cậu ta nữa rồi Văn đại nhân.”
Thái Phong vừa từ nhà vệ sinh đi ra với một phong cách khác đúng với tính cách của cậu ta hơn. Phong trần và thoải mái. Ngồi xuống khoác tay lên cổ Phương Văn đưa mặt lại gần hít một phát.
“Mùi nam tính này…”
“Cậu ngưng phát bệnh được rồi.”
Phương Văn đẩy tên điên đang cười khoái chí bên cạnh ra. Lúc này cơ mặt Hoàng Minh mới chịu dãn ra cười một chút.
“Chẳng phải vỏ quýt dày có móng tay nhọn sao? Hai cậu về độ chai mặt thì không ai thua ai.”
Phương Văn nhìn Hoàng Minh đã khá hơn một chút mới chịu nói một câu nghiêm túc.
“Tôi nghe nói cậu gặp rắc rối với chuyện làm đề tài.”
Hoàng Minh không trả lời chứng tỏ đồng ý. Ngồi dậy lấy một miếng táo cho vào miệng mới chịu mở miệng.
“Có thể cho là vậy.”
Thái Phong liền làm một bộ mặt bất ngờ hết chổ nói. Từ chổ ngồi của mình bên cạnh Phương Văn nhào qua ngồi giữa hai người họ giữ lấy vai Hoàng Minh.
“Cậu nói thật cho tôi biết, đây có đúng là Hoàng Minh đại tiên nhân bạn của chúng tôi không??”
“Lại phát bệnh!”
Hoàng Minh cười cười đẩy Thái Phong ra một bên.
“Tôi cũng không chắc có phải là tôi không nữa.” Câu này chính là nữa đùa nữa thật.
“Mà sao hôm nay Đăng Khoa im lặng vậy? Say rồi sao?”
Thái Phong chuyển người thắc mắc.
“Có một chút. Tôi đi vệ sinh một lát.”
Nói xong Đăng Khoa liền đứng dậy đi về hướng nhà vệ sinh mặt không biến sắc.
Bóng cậu ta vừa biến mất Thái Phong tiếp tục hỏi.
“Cậu ta bình thường đâu như vậy nhỉ.”
Hoàng Minh chau mày lại, ánh mắt đột nhiên sắc lạnh lấy ngón tay xoa xoa môi trên của mình. Anh đã nhìn ra cậu ta không ổn từ lúc bước vào quán cho đến bây giờ chỉ là không dám khẳng định. Nhưng để tránh nói lệch đi vấn đề nên anh vẫn quyết định đánh trống lãng sang chuyện khác với Thái Phong.
“Do cậu nói nhiều đấy. Nói ít lại một chút.”
Nói xong liền cầm ly rượu lên đưa về phía cậu ta nói tiếp.
“Tiệc hôm nay mời cậu. Thích gì cứ gọi. Bao nhiêu cũng chi.”
Phương Văn từ lúc Đăng Khoa đi cũng im lặng. Lúc này mới chịu đưa ly của mình lên rồi cả ba cụng ly một tiếng. Tâm trạng Hoàng Minh cũng đã khá hơn rất nhiều.
Luyên thuyên mãi cho đến hơn hai giờ sau tất cả mới chịu ra về. Hoàng Minh không say nhưng có vẻ hơi chóng mặt. Tài xế tới đón anh đã đợi sẵn ở bên ngoài. Lúc lên xe liền tối mặt ngủ mất.
Đường về nhà rất ngắn. Nhưng trong khoảng thời gian ít ỏi đó anh lại tiếp tục nằm mơ. Trong giấc mơ anh nhìn thấy bản thân mình đi lạc. Lạc vào một không gian trắng xoá không thấy được điểm bắt đầu hay kết thúc. Anh chạy mãi không tìm thấy được tiêu điểm mình đang đi tới là gì.
Tới lúc sắp phát hỏa trong mơ thì đột nhiên có một bàn tay lạnh như băng nắm lấy. Anh lập tức xoay người lại nhìn thì liền bắt gặp mái tóc bạch kim cùng đôi mắt vàng sáng của Bạch Thiên. Không những thế cậu ta còn có…răng nanh!
Hoàng Minh hốt hoảng hét lên một tiếng rồi giật mình thức dậy. Là tài xế đang nắm lấy tay anh lay để anh tỉnh vì đã tới nhà. Ông ấy thấy Hoàng Minh mặt xanh không còn tý máu liền lo lắng.
“Cậu chủ không sao chứ?”
Hoàng Minh vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần. Run rẩy một chút rồi đi xuống xe trước khi xuống vẫn kịp trả lời.
“Cháu không sau!”
Nói xong liền đi nhanh vào nhà tiến thẳng vào nhà vệ sinh một phát xả nước từ trên xuống mà không kịp cởi quần áo.
“Chết tiệt, sao tên đó không để mình yên một giây phút nào hết vậy!”
Ở trong nhà vệ sinh hơn nữa giờ vừa lạnh vừa say nên lên giường anh liền lập tức ngủ. Cũng may là lần này anh thành thật ngủ tới sáng hôm sau mà không còn mơ thấy ác mộng nữa.
Lúc xoay người vươn vai thức anh liền bật thẳng dậy suýt chút chửi bậy vì giật mình.
“Lông mèo?????”