“Không nên…”
Triệu Nhan Nghiên hàm hồ nói được 2 tiếng, thế nhưng lại bị chính tiếng thở dốc của nàng chặn lại.
Không nghĩ tới 1 cô bé 16 tuổi đang trổ mã mà đã tươi tốt như vậy, phía dưới khắp nơi vương vãi mật cây, khi tay tôi chạm vào thành lũy, thì nó đã ướt như bị tưới dầu.
Triệu Nhan Nghiên “A” to một tiếng, cả người run rẩy, dùng sức ở miệng quyện lấy đầu lưỡi của tôi, hai tay thì ôm chặt lấy thân thể tôi.
Không thể nào, thân thể của nàng tại sao lại mẫn cảm như vậy, tôi còn chưa vỗ về mà.
Sau khi cao triều qua đi, hai mắt nàng nhắm chặt, khuôn mặt vô cùng kiều diễm.
Tôi rút tay ra, mật ngọt của cỏ thơm dính đầy tay, tôi theo bản năng đưa lên mũi ngửi.
“Cậu làm cái gì vậy!”
Triệu Nhan Nghiên thấy được trên tay tôi toàn mật ngọt của nàng, xấu hổ kêu lớn.
Tôi nghe vậy thì cố ý nhăn mày, giả bộ rất khó ngửi.
Triệu Nhan Nghiên quả nhiên bị lừa, khẩn trương nhìn tôi, trông bộ dáng dường như khẩn trương:
“Rất khó ngửi phải không …”
Tôi đưa tay đến trước mặt nàng, Triệu Nhan Nghiên đưa mũi ngửi ngửi, nàng nghi ngờ nói:
“Làm gì có mùi vị gì?”
Thấy vẻ mặt tôi cười gian, Triệu Nhan Nghiên biết mình bị lừa, tức giận nói:
“Lưu Lỗi chết bầm, Lưu Lỗi hư hỏng! Tớ ghét cậu, tớ… tớ không bao giờ để cậu làm vậy nữa!”
Miệng nàng thì nói như vậy, nhưng tay của nàng cũng không nhàn rỗi, nàng rút một cái khăn giấy trong cặp ra, đưa cho tôi, đỏ mặt nói:
“Lau một chút đi.”
Mặc dù trong lòng tôi rất hưng phấn, có chút không muốn lau, nhưng tôi cũng không biến thái tới mức ham mê mật ngọt của nữ nhân. T
ôi cầm lấy chiếc khăn giấy, lau sạch tay, cùng với Triệu Nhan Nghiên thân mật rời khỏi trường học.
Lúc ra khỏi cồng trường, Triệu Nhan Nghiên nói với tôi:
“Tớ đi trước, Chú Trương đang ở bên ngoài, đừng để chú nhìn thấy.”
Tôi gật đầu, để cho nàng rời khỏi trường học trước.
….
Trong ngọn giả sơn phía sau rừng cây, có một thân ảnh bước ra, dùng ánh mắt âm độc nhìn theo bóng lưng của 2 người, tàn bạo nói:
“Con mẹ nó! Đồ lẳng lơ lại giả bộ thanh cao, sớm muộn con tiện nhân này cũng gục dưới háng của lão tử!”
…
“Alo, có phải Vu thư ký không ạ? Cháu là Lưu Khoa Sinh đây.”
Lưu Khoa Sinh lấy từ trong cặp 1 chiếc điện thoại di động, bấm 1 dãy số.
“Ai nha, hóa ra là Lưu công tử! Nói đi, Hoa đại ca có chuyện gì không?”
Vu Thư ký vừa nghe thấy con trai của cấp trên mình gọi điện, thì lập tức hỏi thăm.
“Là như vậy, cháu muốn chú giúp cháu tìm mấy người thuộc xã hội đen.”
Lưu Khoa Sinh nói.
“Sao vậy? Có người gây phiền phức cho cháu à?”
Vu thư ký lo lắng hỏi.
“Không phải vậy, thật ra cháu chỉ muốn thu thập một người!”
Lưu Khoa Sinh giải thích.
“Hắc hắc, không thành vấn đề! Nhưng mà người đó là ai vậy? Ở thành phố Tân Giang mà lại dám chọc vào Lưu Đại Công tử của chúng ta, chắc là nó không muốn sống rồi!”
Vị thư ký này đã trực tiếp phán tử hình người dám chọc Lưu Khoa Sinh.
“Chuyện này chú ngàn vạn lần đừng cho cha cháu biết!” Lưu Khoa Sinh nhắc nhở.
“Yên tâm đi, chuyện này đại ca không bao giờ biết! Ngày mai lúc các cháu tôi học, chú sẽ bảo người tôi, đợi khi bọn chúng đến, chú sẽ gọi điện liên lạc với cháu. An bài thế nào đều do cháu, thế nhưng đừng có dàn xếp tôii nạn chết người, nếu phụ thân cháu biết thì không tốt.”
Vu thư ký vỗ ngực nói.
“Vậy được! Trước hết cứ như vậy đi, nếu cha cháu lên chức, khẳng định sẽ không quên một vị trí tốt cho chú !”
Lưu Khoa Sinh tung ra một quả bóng lớn.
“Hắc hắc, như vậy thì nhờ cát ngôn của Lưu công tử rồi!” Vu thư ký cười cúp điện thoại.
“Hừ! Muốn đấu với tao? Cũng không xem thực lực của Lưu Khoa Sinh này, vốn tao cũng không muốn chỉnh mày, nhưng giờ muốn trách thì hãy trách con tiện nhân bên cạnh mày! Ngày mai lão tử sẽ phế 1 cái đùi của mày!”
Lưu Khoa Sinh hung hăng nhổ 1 bãi nước bọt lên mặt đất.
Home » Story » trọng sinh truy mỹ ký » Chương 18: Thưởng cho tớ cái gì?