*Đạo khả đạo, phi thường đạo; danh khả danh, phi thường danh.
Vô danh, thiên địa chi thủy; nổi danh, vạn vật chi mẫu.
Cố thường vô dục, dĩ quan kỳ diệu; thường hữu dục, dĩ quan kỳ kiếu*.
(*) Dịch nghĩa sơ lược là: Đạo mà ta có thể nói đến được, không phải là Đạo thường; Danh mà ta có thể gọi được, không phải là danh thật sự. Vô danh là gốc của thiên địa, hữu danh là mẹ của vạn vật. Bởi vậy, thường không tư dục, mới nhận thấy chỗ huyền diệu của Đạo; thường bị tư dục, mới thấy chỗ giới hạn của Đạo.
……
“A mẫu……”
A Lai ôm chặt lấy chính mình, băng tuyết lấp lánh bay lất phất giữa không trung rất nhanh đã bao phủ ở trên thân thể nhỏ bé của nàng.
Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, bị đông lại thành băng.
Mấy lần trong cơn ảo giác cảm nhận được hơi ấm, hơi ấm kia ở ngay bên bờ sông đối diện, nàng rất vui vẻ muốn chạy qua đó, bụng đói kêu vang, khẩn thiết muốn đào ra một củ khoai lang nướng để ăn.
A Lai chạy đến nửa chừng bỗng nhiên dừng lại, nàng nhìn thấy a mẫu đứng ở bờ sông bên kia hướng về phía nàng xua tay:
Trở lại đi.
Nghe không được thanh âm của a mẫu, chỉ có thể từ khẩu hình mà đoán xem nàng đang nói cái gì.
Trở lại đi, mệnh con không nên như vậy.
Trong lúc A Lai đang mờ mịt thì đột nhiên có ba ngón tay hiện ra trước mắt, nàng vô cùng kinh hãi, nhịn không được kêu lên thành tiếng.
Một tiếng kêu này làm cho nàng tỉnh lại, vẫn như trước đang thoi thóp giữa trời đông tuyết phủ.
Đau đớn khiến người thanh tỉnh, đau thấu đến trong lòng. Nàng hiểu được nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ có một con đường chết.
“Có ai không……”
Nàng không thể chết ở chỗ này được, nàng còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong.
“Có ai không! Cứu, cứu ta……”
Kêu gào liên tục làm cho cổ họng nàng giống như bị một hòn đá thô nhám hung hăng cọ quét, đến khi không thể thốt ra được tiếng nào nữa thì rốt cục nghe được một vài động tĩnh không đều nhau.
Có một chiếc xe ngựa xuyên qua gió tuyết mà đến, A Lai không biết là ai đã nâng nàng lên đó, không biết là ai đã đút cho nàng một chén nước lớn, nàng chỉ biết chén nước này đã cứu nàng một mạng.
Trước khi lại một lần nữa mê man ở bên trong thùng xe ngựa ấm áp, có một ý niệm nổi lên trong đầu nàng:
Nhất định là người của Tạ Thái Hành và Vân Mạnh tiên sinh.
Nếu bọn họ đã hao hết tâm tư muốn ta ẩn nấp ở bên người Vệ Tử Trác, như vậy nhất định sẽ không để cho ta chết. Tất cả mọi sự giày vò này chỉ là để cho ta nếm trải tận cùng đau khổ mà ngoan ngoãn nghe lời thôi.
Lũ súc sinh này.
Biết mình sẽ không chết, A Lai rất nhanh tiến vào giấc ngủ say, đến khi nàng một lần nữa tỉnh lại thì phát hiện chính mình đang nằm trên một mặt phản cứng, trên người là tấm chăn cũ rách, một thân y phục dính đầy máu cũng đã được đổi thành y phục rộng rãi chất liệu bằng sợi đay.
Ở góc giường không có bất cứ màn che nào, thậm chí trong phòng cũng không bố trí bày biện gì, chỉ có một chiếc giường đơn sơ cùng một chậu than nóng trong góc phòng.
Vết thương trên người nàng cũng đã được nghiêm túc xử lý qua, hai mép vết thương rất lớn ở đầu vai được khâu lại bằng chỉ đen. A Lai thoáng giật mình, nhớ lại a mẫu đã từng nói với nàng kỹ thuật khâu vết thương này, nghe nói vết thương ở vị trí khác nhau thì áp dụng thủ pháp khâu khác nhau, sau khi khâu xong miệng vết thương có thể khép lại rất nhanh, các thần y có được kỹ xảo này trên thế gian chỉ đếm được không quá một bàn tay.
A Lai thử ngồi dậy, mặc dù cơn đau đớn ở xương sườn và đầu vai vẫn rất khó nhịn, nhưng nhìn chung đã có thể tự nhiên đi lại. Nàng đẩy cánh cửa của gian phòng nhỏ này ra, bên ngoài là một lang viện bừa bộn lá khô rơi đầy đất. Trong lang viện không có bất kỳ cảnh quan nhã trí nào, chỉ có một lão nhân đầu bạc gầy đét đứng ở trong viện, một thân y phục khá mỏng manh bị gió lạnh thổi dính sát vào thân thể, mái tóc thưa thớt trên đỉnh đầu so với chòm râu mất trật tự của hắn còn muốn ít hơn, từ xa trông người này tựa như một bộ xương khô không có chút máu thịt nào. Hắn cầm trong tay một cuộn thẻ tre, hai tay nâng lên say sưa tỉ mẩn mà đọc, tựa hồ không hề phát hiện phía sau có người đang nhìn hắn.
A Lai cảm thấy hắn thực buồn cười, ăn mặc như vậy đứng trong gió lạnh đọc sách, giống hệt như ma. Nàng cũng chẳng nhắc nhở hắn, mà an vị ở chỗ cũ nhìn hắn, suy nghĩ xem liệu hắn có phải là vị thần y biết kỹ thuật khâu vết thương hay không.
Sau hơn nửa canh giờ trôi qua, lão nhân xem xong toàn bộ cuộn thẻ tre, ngẩng đầu ngâm xướng:
“…… Vu hồ, tiểu tử, cáo nhĩ cựu chỉ. Thính dụng ngã mưu, thứ vô đại hối. Thiên phương gian nan, viết tang quyết quốc. Thủ thí bất viễn, hạo thiên bất thắc. Hồi duật kỳ đức, tỉ dân đại cức.”
A Lai nghe hắn ngâm nga mấy câu thơ trong bài 《 Đại nhã. Đãng chi thập 》, cuồng bội bất kham, nghĩ hắn có lẽ là một vị nho gia hũ lậu quan trường thất ý.
Lão nhân cầm cuộn thẻ tre ở trong tay, dường như đã sớm phát hiện ra A Lai, hỏi: “Ngươi biết chữ chứ?”
Lão trọc này nhất định là cùng một phe với Vân Mạnh tiên sinh, A Lai chống cằm lười biếng không thèm phản ứng hắn.
Hắn trở vào trong phòng bê ra một chồng cuộn thẻ tre ném xuống trước mặt A Lai.
“Đây là toàn bộ tư liệu về Chân Văn Quân, ngươi phải thuộc lòng toàn bộ một chữ cũng không được sai, ngày mai ta tới hỏi ngươi.”
“Các ngươi tự mình biên soạn?”
Lão nhân không hề nhìn thẳng vào nàng lại càng không cùng nàng nhiều lời, lập tức trở về phòng.
A Lai xuyên qua khung cửa sổ rách nát gió lùa nhìn vào bên trong, thấy hắn lại đang tiếp tục đọc sách, miệng than ngắn thở dài không ngừng.
Ngày hôm sau lão nhân kia quả nhiên đến tìm A Lai, bảo nàng đọc thuộc lòng. . Truyện Nữ Phụ
A Lai mở miệng liền tuôn ra, nói Chân gia vốn là đại tộc ở Bình Thương, trong lúc vô tình bị cuốn vào một trận phiến loạn, vì để giữ mạng, phụ mẫu nàng đã mang theo nàng trốn vào vùng sơn dã, nàng chính là được sinh ra ở trong núi. Mẫu thân qua đời khi nàng được hai tuổi, nàng lớn lên cùng phụ thân sống nương tựa lẫn nhau……
Thân thế về Chân Văn Quân này nhìn qua cũng không quá giống như lời bịa đặt vô căn cứ, nếu đã muốn lừa gạt Vệ Tử Trác thì có lẽ Tạ Thái Hành bọn họ phải nắm được trong tay chút tư liệu chân thật nào đó. Nhiều khả năng là đã đi qua chốn cũ để điều tra, tìm được chút manh mối nào đó mà Vệ Tử Trác chắc chắn cũng biết.
Sau khi A Lai nói xong lão nhân liền bảo nàng đọc lại một lần nữa, A Lai nói lại, sai lệch vài chữ, lão nhân liền bổ thẳng một cuộn thẻ tre vào đầu nàng:
“Chỉ có mấy hàng chữ như vậy ngươi đọc cũng sai, làm sao có thể qua được ánh mắt Vệ tặc!”
A Lai bị đánh đau đến ứa nước mắt, phẫn hận nói: “Có ai nói lời thật mà lại đề phòng đến mức một chữ cũng không sai? Chỉ có lời nói dối được học thuộc lòng mới có thể nói đến giống nhau như đúc!”
Lão nhân bị nói như vậy liền ngẩn người, đứng tại chỗ sửng sốt hồi lâu, bỗng nhiên giống như một chuỗi đại pháo dồn dập khảo vấn nàng về kinh học. Tất cả những đạo lý mà hắn hỏi đều là trước mười tuổi a mẫu đã từng dạy nàng, A Lai hiển nhiên bình tâm tĩnh khí đối đáp trôi chảy thậm chí hỏi ngược lại một phen.
Bị lời nói của hài tử bắt bẻ đến ngậm miệng im phăng phắc, lão nhân giống như trong thoáng chốc lại già thêm mười tuổi, nói không nên lời, cả người phát run, rồi tự mình rời đi.
Hai ngày sau đó không thấy bóng dáng của lão nhân kia đâu nữa, xế chiều ngày thứ ba, một chiếc xe ngựa chở tới một nam một nữ.
Nam tử nhìn qua chỉ mới bốn mươi tuổi, làn da ngăm đen mặt như gò đá, mặc một thân y phục ngắn mỏng nhẹ màu đen, thân hình cao to, bên dưới mắt phải kéo đến khóe miệng có một vết sẹo dài. Người này toàn thân tỏa ra hàn khí không dễ tiếp cận, bước đi không tiếng động.
Nữ tử thì lại hoàn toàn trái ngược với hắn, còn chưa tiến vào viện đã nghe được tiếng cười của nàng, váy dài màu sắc rực rỡ giống như một con chim khổng tước, dưới lớp trang điểm khoa trương tinh xảo nhìn không ra tuổi thật của nàng. Từ thật xa nàng đã dẫn theo làn váy bước nhanh đến, gọi tên “Chân Văn Quân”.
“Vương công nói hắn dạy không nổi ngươi, có thể trực tiếp bỏ qua giáo trình kinh học mà bắt đầu học âm sách và mị thuật. Ta còn tưởng là dạng kỳ tài gì, hóa ra lại là một nha đầu khô gầy.” Nữ tử nâng cằm của A Lai lên, dùng chiếc khăn lụa mang theo bên mình lau đi vết bẩn trên mặt nàng, nhìn thật kỹ diện mạo của nàng, trong miệng tấm tắc thành tiếng, “Vân Mạnh tiên sinh quả thật là ánh mắt sắc bén, khuôn mặt trái xoan này lớn lên sẽ xinh đẹp đây. Chỉ cần trải qua bàn tay ta rèn luyện dạy dỗ sau này nhất định sẽ khiến nam tử trong thiên hạ chỉ liếc mắt nhìn ngươi một cái liền hồn bay phách lạc.”
“Mị thuật?” A Lai nghe đến hai chữ không chút nào liên quan với mình đây ngay lập tức thầm cảm thấy không ổn, sắc mặt ửng đỏ, hất bàn tay của nữ tử kia ra, “A Lai không cần học cái gì mị thuật.”
Nữ tử sắc mặt trầm xuống, nam nhân đứng ở phía sau chưa hề mở miệng không biết từ lúc nào đã lặng lẽ đi đến sau lưng A Lai, một tay túm gáy chế trụ nàng. A Lai chỉ cảm thấy cả người run lên hai chân không khống chế được, nhất thời quỳ rạp xuống đất.
Nam nhân này cực kỳ lợi hại, hắn di chuyển không một tiếng động căn bản là không thể nắm bắt được khí tức của hắn.
Nữ tử lười biếng ngồi trên thềm đá, điểm vào đầu A Lai: “Cái gì mà A Lai, ngươi phải nhớ kỹ ngươi hiện tại là Chân Văn Quân, ân nhân cứu mạng của Vệ Tử Trác, Chân Văn Quân, hiểu chưa? Từ hôm nay trở đi ta chính là dưỡng mẫu của ngươi Việt thị A Tiêu, hắn là dưỡng phụ của ngươi Giang Đạo Thường. Sau khi sinh phụ của ngươi qua đời, ngươi vì kế sinh nhai mà tự mình xuống núi, vẫn luôn sinh hoạt cùng một chỗ với chúng ta. ‘A Lai’ người này đã cùng mẫu thân nàng Kiêu thị bị dư đảng của Tôn Minh Nghĩa giết chết rồi, từ nay về sau thế gian này không còn A Lai nữa.”