Tô Nam Tinh là giám đốc trong công ty tỉnh, lại còn đến đây lần thứ hai, dĩ nhiên sẽ không thiếu phần bị người khác mời rượu. Buổi trưa do lo lắng cho công việc nên cô không ăn được nhiều, buổi tối còn chưa ăn gì đã bị mời rượu. Sau khi uống được 3 – 4 ly, cô cảm thấy không thoải mái, tốc độ uống rượu cũng chậm đi.
Lúc đến lượt người thứ năm mời rượu, Đinh Diễm ngồi bên cạnh giơ ly lên và nói: “Tôi uống một ly với anh.”
Người đó là tổ trưởng cấp trung trong bộ phận marketing, được người lãnh đạo cấp cao mời thì vui như mở hội, vội vàng nói: “Mời anh một ly, tôi đã uống rồi, anh cứ tự nhiên.”
Mặc dù Đinh Diễm không thường xuyên đến công ty thành phố trực thuộc tỉnh, nhưng anh lại nhớ kỹ người này, nói: “Tôi nhớ kỹ anh, năm ngoái lúc tôi tới đây, trưởng bộ phận của anh còn khen anh rất tài giỏi. Cuối năm ngoái lúc đề cập đến chuyện thăng chức, trưởng bộ phận đã báo tên anh, tôi đã đích thân phê chuẩn đơn xin của anh ta.”
Tô Nam Tinh nghe Đinh Diễm nói thì thầm nghĩ đó là sức hấp dẫn của Đinh Diễm – giám đốc bộ phận marketing của công ty tỉnh. Trước khi Chu Dịch lên làm giám đốc bộ phận tích hợp ở tuổi 27, Đinh Diễm đã là giám đốc trẻ tuổi nhất trong công ty tỉnh. Nghe nói anh ta còn có một người cậu làm trong bộ phận nhân sự tại nhóm công ty, năng lực và mối quan hệ xã giao đều giỏi hơn người khác.
Quả nhiên sau khi nghe Đinh Diễm nói xong, vẻ mặt của cậu tổ trưởng cấp trung đó rất phấn khích, “Không ngờ anh còn nhớ rõ tôi.”
Đinh Diễm cười tươi: “Tôi đều nhớ rõ người có tài năng xuất sắc.”
Mọi người của công ty thành phố đều thấy được phong thái của Đinh Diễm, lại thầm nghĩ rằng quả nhiên những người trẻ tuổi có thể làm lãnh đạo trong công ty tỉnh đều không phải dạng tầm thường. Giám đốc Đinh rất giỏi, giám đốc Chu lần trước cũng rất giỏi, thậm chí giám đốc Tô ngồi bên cạnh cũng không phải là “lính” bình thường. Ban ngày, năng suất làm việc rất cao, một người vẫn giỏi hơn hai người; sau khi tan sở thì vẫn có thể chuyện trò vui vẻ trên bàn ăn, thật đúng là người tài.
Về sau nếu lại có người mời Tô Nam Tinh uống rượu thì đều bị Đinh Diễm ngăn cản. Tô Nam biết Đinh Diễm đang giúp cô cản rượu, khẽ thở dài trong lòng. Đó là sự cẩn thận, chu đáo của Đinh Diễm, ngoài miệng không bao giờ nói ra, thế nhưng bên trong lại rất chu đáo, cẩn thận.
Tất cả những người đang ngồi ở đây đều nhìn ra Đinh Diễm đang cản rượu giúp Tô Nam Tinh. Bọn họ đều không nói gì cả, cũng không mời Tô Nam Tinh uống rượu nữa. Đến lúc giải tán, không biết những người lãnh đạo từ cấp cao đến cấp thấp đã uống bao nhiêu ly với Đinh Diễm mà lại say khướt hết.
Còn sắc mặt của anh ta vẫn bình thường, tinh thần vẫn tỉnh táo. Lúc được tài xế chở về khách sạn, anh hỏi Tô Nam Tinh đang ngồi chung xe: “Có muốn đi dạo dọc bờ biển không? Tôi muốn đi hóng gió để bay bớt hơi rượu.”
Nhớ đến sự giúp đỡ lúc nãy của Đinh Diễm, Tô Nam Tinh không thể nói ra câu từ chối nên đã nói “Được.” Sau đó, cô đi đến bãi biển với Đinh Diễm thông qua đường hầm của khách sạn.
Thành phố Phổ Khẩu là một thành phố ven biển, có rất nhiều khách sạn sang trọng dọc theo bờ biển. Mỗi khách sạn đều thiết kế một lối đi thẳng ra bờ biến, có chút cảm giác như là bãi biển tư nhân.
Đêm đã khuya, xung quanh bờ biển không có ai. Bóng trăng tỏa sáng xuống mặt biển, tiếng sóng vỗ rì rào truyền đến tai của Tô Nam Tinh.
Vài hạt cát lọt vào trong giày của cô, cô liền cởi giày ra và cầm trên tay, đi chân trần chậm rãi trên cát.
Tầm mắt của Đinh Diễm hướng về phía đôi chân trắng nõn của cô, sau đó từ từ chuyển sang chỗ khác.
Hai người đi trong gió biển một đoạn, Tô Nam Tinh mới nói: “Lúc nãy cám ơn anh đã cản rượu giúp tôi.”
Đinh Diễm nói: “Không có gì, đó cũng là thói quen, tôi thấy cô cũng chưa ăn được gì…”
Anh còn nói: “Có bận rộn với công việc đi chăng nữa thì cũng phải ăn uống đầy đủ.”
Tô Nam Tinh “vâng” một tiếng, hai người tiếp tục đi về phía trước.
Đi được một lúc, Đinh Diễm nói: “Đi về thôi.”
Hai người đều im lặng, không nói gì cả.
Tô Nam Tinh thầm nghĩ như vậy rất tốt.
Lúc đi đến đường hầm, Đinh Diễm bỗng hỏi: “Năm đó tại sao cô từ bộ phận marketing lại chuyển đến bộ phận tích hợp?”
Tô Nam Tinh không trả lời, cô không biết phải trả lời như thế nào.
Thế nhưng Đinh Diễm không cho cô có cơ hội im lặng, anh ta nói: “Là do cô đã nhìn ra được có phải không?”
Bọn họ cũng không nói thẳng ra.
Lúc ở trong bộ phận marketing, sự nghiệp của Tô Nam Tinh rất phát triển. Nếu cô không chuyển đến bộ phận tích hợp, dựa vào việc Đinh Diễm xem trọng trình độ của cô, có lẽ cô sẽ được lên chức giám đốc chuyên môn sớm hơn.
Thế nhưng Tô Nam Tinh vẫn bỏ qua cơ hội phát triển ở bộ phận marketing, chuyển đến bộ phận tích hợp để làm lại từ đầu.
Đinh Diễm thản nhiên nói: “Cho dù cô không chuyển đi, cô cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều.”
Người trưởng thành không nhất thời động lòng như vậy.
Anh và vợ cũ là điển hình cho cuộc hôn nhân của thế hệ trẻ trong công ty, thừa kế những di sản mà ba mẹ hai bên để lại. Công việc trong công ty rất thuận buồm xuôi gió, thế nhưng cuộc hôn nhân của bọn họ chỉ là lấp đầy lợi ích của nhau. Sau khi kết hôn, bọn họ đều ở riêng. Vợ cũ ở lại công ty tỉnh C, rất hiếm khi đến tỉnh L, ngay cả khi gọi điện thoại cũng chỉ bàn về công việc.
Đinh Diễm cảm thấy cuộc hôn nhân như vậy không có ý nghĩa gì, nhưng lại không đề cập đến chuyện ly hôn. Cho đến khi vợ anh lên chức giám đốc tài vụ ở bên công ty tỉnh C, có lẽ cô ấy cảm thấy đã có chỗ dựa vững chắc rồi nên muốn ly hôn với anh, Đinh Diễm thuận tiện đáp ứng luôn.
Kết thúc cuộc hôn nhân vì lợi ích.
Năm đó khi gặp Tô Nam Tinh, lúc đó cô chỉ mới 23 tuổi, nụ cười rất hồn nhiên, chăm chỉ làm việc, tràn đầy nhiệt huyết, lúc tăng ca đến khuya thì vừa đi vừa ngây ngô cổ vũ mình: “Mày có thể làm được, mày phải cố gắng làm việc chăm chỉ lên.” Lúc cười, đôi mắt ấy như tỏa sáng.
Dáng vẻ nỗ lực đó khiến Đinh Diễm hơi động lòng với cô.
Nhưng Đinh Diễm vẫn biết chừng mực, đè nén được cảm xúc.
Tuy nhiên, anh vẫn thích nhìn cô vài lần, nhìn nhiệt huyết làm việc của cô vẫn mãi dâng trào. Cuộc sống yên tĩnh của anh như được tiếp thêm chút sức sống.
Sau này có một lần bộ phận marketing tổ chức hoạt động leo núi, ngày hôm đó đúng lúc “dì cả” của Tô Nam Tinh đến thăm, sau khi leo lên đến giữa sườn núi thì đã bỏ xa đội.
Ngày hôm đó, có lẽ không ở trong công ty nên Đinh Diễm hơi buông thả cảm xúc của mình, viện cớ quay lại tìm Tô Nam Tinh bị bỏ lại ở phía sau.
Lúc tìm được cô, anh thấy cô ôm đầu gối ngồi trên tảng đá, cả người như bị thu nhỏ lại. Lúc ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt cô đã ngập nước.
Đinh Diễm thầm nghĩ: Có lẽ lúc đó không che giấu kỹ ánh mắt, có lẽ giọng nói lúc đó quá dịu dàng, không giống như một người sếp nói chuyện với cấp dưới, cho nên Tô Nam Tinh thông minh đã nhìn ra. Sau một thời gian, cô đã chuyển đến bộ phận tích hợp.
Đinh Diễm liền biết chắc là cô đã biết hết rồi.
Với lại sau khi cô chuyển đến bộ phận tích hợp, cô còn cố gắng trốn tránh tiếp xúc với anh, điều này khiến anh cảm thấy rất không thoải mái. Thỉnh thoảng có vài lần vô tình gặp cô, cô gọi anh “Giám đốc Đinh,” anh cũng khẽ gật đầu rồi bỏ đi.
Anh thấy được cô gái nhanh nhẹn trong bộ phận marketing đã trở thành một giám đốc Tô mặc bộ đồ công sở màu xám trong bộ phận tích hợp. Cô hòa nhập vào bầu không khí nhạt nhẽo của doanh nghiệp nhà nước rất tốt, không bị người khác chê trách, làm việc rất xuất sắc, đôi mắt vẫn tràn đầy sức sống.
Đinh Diễm thầm nghĩ cứ như vậy đi.
Hai năm qua, anh đã quá bận rộn, mệt mỏi với công việc, sự động lòng đã sớm phai nhạt.
Sự rung động của một người đàn ông trưởng thành có thể kéo dài được bao lâu đây?
Ngay lúc này khi đối mặt với Tô Nam Tinh, đêm nay có lẽ do phải tham dự bữa tiệc nên Tô Nam Tinh không mặc bộ đồ công sở rộng thùng thình nữa, mà chỉ mặc một chiếc áo thun màu trắng và quần jean đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa cao, không trang điểm, dáng vẻ đó giống như lúc cô còn làm trong bộ phận marketing năm đó.
Hoặc là do anh đã được tự do nên có thể chủ động điều khiển trái tim của mình. Có lẽ do rượu hoặc là ánh trăng quá đẹp, gió thổi làm thoải mái, Đinh Diễm vẫn luôn là người lý trí lại cảm thấy hơi bị kích động trong đêm nay, nhưng nếu đã hỏi ra thì sẽ không cảm thấy hối hận.
Đinh Diễm khẽ thở dài, “Cô không cần phải suy nghĩ nhiều…”
Tô Nam Tinh không ngẩng đầu lên, vẫn nhỏ giọng “ừm” như cũ, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
“Sau này cô không cần phải trốn tránh tôi.”
“Quá rõ ràng rồi.” Giọng nói pha chút đùa giỡn. Thậm chí vào lúc này, Đinh Diễm vẫn không làm người khác thấy lúng túng.
Tô Nam Tinh không nhịn được cười, cô vừa xấu hổ, vừa cảm thấy mình hơi ngốc, cho rằng mình làm điều đó rất kín đáo, nhưng thật ra người ta đã nhìn thấy rõ.
Lúc này cô mới cất lên giọng nói trong trẻo: “Được.”
Đinh Diễm mới nở nụ cười.
Lúc cô cười, đôi mắt vẫn tỏa sáng như trước đây.
Thật đẹp.
HẾT CHƯƠNG 18