…
Hữu Lệ bên cạnh tính vốn thẳng thắn, mở miệng nói toạc ra lời trong lòng của đám nứ sinh “Ngàn Thảo lão sư, ngươi nói ngươi như vậy mà còn tìm được bạn trai tốt như thế chúng ta thế nào lại tìm không được a, ta nhưng là đều luôn chú ý duy trì hình tượng thục nữ của bản thân đâu”
Mấy ngày nay quan hệ giữa Ngàn Thảo và các học sinh đều đã trở nên khá thân thiết, không có xa cách như với nguyên chủ lúc nào cũng trưng ra khí chất thục nữ ngày xưa, tuy rằng thật sự tự đắc vì thành quả của bản thân nhưng là Ngàn Thảo vẫn là sắc mặt âm trầm nhìn Hữu Lệ ” Ngươi nói cái gì?”
“Ta là nói… hiện tại khẩu vị của nam nhân thật là khác biệt a, thật sự là thiên đại việc vui…. Xem ta lúc trước còn luôn lo lắng giữ hình tượng của bản thân đâu…”
“Ngữ văn lão sư của các ngươi là ai?” Ngàn Thảo đột nhiên hỏi
“Tiểu Vân lão sư a”
“Bảo sao”
Hữu Lệ “…” Nàng thế nào đột nhiên có lại cảm giác bản thân đang bị vũ nhục đâu = =
Việc ân oán lúc trước của Ngàn Thảo và Lí Vũ cũng coi như đã trôi qua một quãng thời gian, bất quá làm nàng bực mình là mỗi khi văn phòng không có người nàng đều sẽ nhận được ánh mắt của Lí Vũ cách hai dãy bàn phóng đến nóng rực, mà mỗi lần như thế nàng sẽ nâng lên cằm, hung hăng mười phần trừng trở về. Ngàn Thảo thật không rõ, rõ ràng biểu hiện của nàng hung dữ như vậy, vì sao hắn vẫn còn chưa đánh mất ý niệm đối với nàng?
Để cho người ta không thể hiểu là, mỗi ngày giữa trưa Lí Vũ sẽ ở trên bàn nàng đặt một tách cà phê, mặc kệ nàng có động đến hay không. Hơn phân nửa số lần nàng nhìn đến tách cà phê kia đều sẽ trừng mắt đổ đi, nhưng Lí Vũ giống như gặp được cái chuyện rất hưng phấn, ánh mắt nhìn nàng chằm chặp càng trở nên sáng ngời, điều này làm cho Ngàn Thảo hoài nghi hắn có phải hay không bị S một lần liền trực tiếp biến M (*)
Hôm nay Ngàn Thảo không phải dạy lớp phụ đạo, bèn đi chỗ Nguyễn Tây luyện tập. Bởi vì lần trước Tân Xuyên có đề cập qua muốn nàng dẫn hắn đi xem, Ngàn Thảo liền trước khi đi gọi điện cho hắn một tiếng, Tân Xuyên vốn là định đi giao bản vẽ cho khách, nghe Ngàn Thảo nói liền lập tức đồng ý
Đưa Tân Xuyên đến nơi luyện tập, nơi này là lễ đường bình thường Già Lam dàn nhạc sẽ biểu diễn, cũng là nơi thường xuyên diễn ra các trận đấu cấp quốc gia, sảnh âm nhạc Robert. Nếu là ở đây không có kế hoạch tổ chức cuộc thi nào thì bọn họ sẽ ở trong này luyện tập, thuận tiện thử luôn sân khấu
“Nha, chính là nơi này” Xuống khỏi xe Tân Xuyen, Ngàn Thảo chỉ vào sảnh âm nhạc với kiến trúc giống như một chiếc đàn dương cầm vĩ đại giới thiệu “Sảnh âm nhạc Robert, là sảnh chuyên dụng của dàn nhạc quốc gia Già Lam, thế nào, trông thật dọa người đi~”
Tuy rằng nói như vậy nhưng Ngàn Thảo phi thường chờ mong khích lệ và ngưỡng mộ từ phía Tân Xuyên, nàng vốn không phải là vị hôn thê Cửu Ngàn Thảo kia của hắn, cho nên mọi chuyện đều muốn phân rõ ràng với nàng ta. Ở trong mắt Tân Xuyên, Cửu Ngàn Thảo có thể là cái giáo sư toán học ưu tú, nhưng nàng không muốn là cái loại ưu tú này, nàng thầm nghĩ ở trong mắt hắn chỉ nhìn đến ưu tú, hào quang của chính nàng.
Quay lại quan sát biểu cảm của Tân Xuyên, Ngàn Thảo phát hiện hắn sợ run một chút, phảng phất như sảnh âm nhạc này không giống như trong tưởng tượng của hắn. Đối mặt với câu hỏi của Ngàn Thảo, Tân Xuyên chỉ nhàn nhạt trả lời một câu “Rất tốt”, sau đó khoác tay nàng đi vào trong, trong mắt tràn đầy chất vấn
“Lão bản, ta đã đến” Ngàn Thảo từ xa vẫy vẫy tay chào Nguyễn Tây, Nguyễn Tây đang trao đổi cùng nhạc công liền đối nàng gật đầu, ánh mắt vốn định tiếp tục nhìn xuống quyển nhạc phổ, cuối cùng lại xẹt qua nam nhân đứng bên cạnh Ngàn Thảo
“Đây là bạn trai của ta” Ngàn Thảo giới thiệu với Nguyễn Tây, Nguyễn Tây không có tỏ vẻ không hoan nghênh cũng không có vẻ chào đón, mà là ném cho nàng mấy quyển nhạc phổ “Đây là nội dung luyện tập hôm nay, buổi diễn thử năm phút nữa sẽ bắt đầu”
“Cái gì? Chỉ có 5 phút chuẩn bị?”
“Vốn là nhiều gấp đôi, nhưng là do ngươi tới muộn”
Ngàn Thảo nhận mệnh cầm lấy bản nhạc quen thuộc, vì thời gian cấp bách nên cũng không nói chuyện nhiều với Tân Xuyên, luôn nghiêm túc thảo luận. Tân Xuyên nhìn xung quanh bốn phía, xung quanh có rất nhiều nhạc công, bọn họ mỗi người cầm trong tay một loại nhạc cụ khác biệt. Cho dù là thời gian luyện tập nhưng đều trang điểm, mặc tây trang đi giày da đen trang trọng, thoạt nhìn giống như một buổi biểu diễn thực thụ. Chỉ có Ngàn Thảo, mặc một bộ váy trắng đơn giản mà đến, cùng nhóm người này so sánh có chút không thích hợp
“Ngàn Thảo, ta cảm thấy nơi này không thích hợp với ngươi” Tân Xuyên nhỏ giọng nói. Mặc kệ Ngàn Thảo học toán học này làm thế nào lại bị coi trọng gọi đến làm âm nhạc nhưng ít nhất xem hình tượng hôm nay của nàng đích thực là không phù hợp với nơi này, Ngàn Thảo làm cho người ta cảm giác rất tùy ý.
Kỳ thực Tân Xuyên không biết là nơi này đại đa số mọi người mặc tây trang là để cho Nguyễn Tây xem, cấp Nguyễn Tây một cái ấn tượng tốt là thật nghiêm túc đối với âm nhạc hòng muốn kiếm cái cơ hội chuyển đến đội một, thật hiển nhiên, Ngàn Thảo là không ý thức được điều này
Ngàn Thảo cúi đầu yên lặng nghiên cứu nhạc phổ
Tân Xuyên cho rằng Ngàn Thảo nghe được lời nói của bản thân nên tức giận liền tiếp tục nói “Lúc trước ngươi nói qua bọn họ coi trọng ngươi là vì thành tích tốt chỉ huy trong cuộc thi âm nhạc nhưng theo ta thấy âm nhạc có dễ nghe hay không đại đa số là do nhạc công đi, ngươi khả năng chỉ là vì trùng hợp tùy tiện chỉ huy một đội nhạc ưu tú mà gặp may mắn thôi”
Có thể là vì hình tượng Cửu Ngàn Thảo trong lòng Tân Xuyên rất thâm căn cố đế, hắn thủy chung sẽ không quá tin tưởng quyết định đi làm ngành nghề liên quan đến âm nhạc của Ngàn Thảo, cũng không thể tưởng tượng ra bộ dáng nàng đứng trên bục chỉ huy. Trong mắt hắn, Ngàn Thảo “may mắn” sớm hay muộn sẽ bị dàn nhạc sa thải, do đó mà bị đả kích
Đối mặt với lời nói của Tân Xuyên, Ngàn Thảo vẫn là cúi đầu yên lặng suy tư.
“Ngàn Thảo..” Tân Xuyên không nhận được câu trả lời của Ngàn Thảo cho nên kéo tay của nàng, Ngàn Thảo nghiêng đầu nhìn hắn, một bộ bừng tỉnh đại ngộ “Ngươi nói cái gì?”
Tân Xuyên “..”
Lúc này Nguyễn Tây đi đến bên người Ngàn Thảo “Đã chuẩn bị xong chưa”
“Ân, không sai biệt lắm”
“Vậy là tốt rồi” Nguyễn Tây lập tức tuyên bố kết thúc thời gian đọc nhạc phổ, mọi người chuẩn bị lên đài diễn tấu, Ngàn Thảo nhìn đồng hồ, Nguyễn Tây cư nhiên phá lệ kéo dài thêm 5 phút đồng hồ
— —— —— —— —— —— ——-
(*)S&M là một cặp từ tiếng Anh:
Có thể là Sadist & Masochist (Người bạo dâm (hay ác dâm) và người khổ dâm (hay thống dâm))
Hoặc là Servant & Master (Người hầu & chủ nhân)
Thể hiện mối liên hệ giữa một cặp người trong đó một người thích thú được hành hạ người khác và người kia lại thích bị người khác hành hạ, có thể ám chỉ mối quan hệ liên quan tới tình dục hoặc không.
SM là cách viết ngắn gọn hơn cho 2 từ trên vì nó gộp luôn thành một từ: Sadomasochism (hiện tượng ác-thống dâm lẫn lộn).