Họ đứng sát nhau đến nỗi cô gần như có thể ngửi thấy mùi hương tường vi trên người nàng, gần đến mức cô có thể nhìn thấy những đường nét mềm mại của bờ vai nàng qua khóe mắt mà không cần phải chuyên chú.
Đường Hiểu Ngư đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, không biết đó là vì Minh Kiều, hay vì nàng áp sát quá gần.
Cô khẽ cau mày: “Tại sao?”
Lúc này, đến lượt trên mặt Minh Kiều hiện lên một chút khó hiểu: “Hả?”
“Chỉ là bèo nước gặp nhau, vì sao không muốn quên?” Đường Hiểu Ngư dùng đôi mắt đen nhìn nàng chằm chằm.
“Bởi vì trong lòng có lưu luyến.” Minh Kiều nhếch khóe môi, trên khuôn mặt tuyệt sắc hiện lên nụ cười nhưng lại khiến người ta khó bề phân biệt được nàng đang đùa hay thật.
Đường Hiểu Ngư đang muốn đi xác định cẩn thận, khi cô đi được vài bước, bông hoa đang nở dở lại đi sang hướng khác.
“Bỏ đi, thời gian còn dài, giờ chúng ta cùng lắm chỉ khóa lại mục tiêu điều tra, kế tiếp sẽ phát sinh cái gì cũng khó nói.”
Minh Kiều quay lại và đứng trước giá sách, quay lưng lại chiêm ngưỡng bộ sưu tập sách
“Khi ngày đó thực sự đến cũng chỉ có thể nói rằng cuộc đời ly hợp là thường thấy, tùy theo duyên số thôi.”
Thấy nàng bình tĩnh tiếp nhận, Đường Hiểu Ngư không biết vì sao lại thả lỏng, không muốn tiếp tục nói về chủ đề này: “Tôi dẫn cô đi xem phòng.”
“Được.”
Minh Kiều quay lại nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Đường Hiểu Ngư, thấy cô đi trên trên hành lang, lại không đi theo ngay lập tức.
[Thống ơi, một ngày nào đó, mi nhất định phải nhớ mở cheat cho ta.]Nỗi kích động không chịu an phận của nàng nhảy loạn trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp [Lúc đó ta lại đi khoác thêm lớp áo choàng nữa, rồi đi chơi tiếp với cô ấy.]
*Chú giải nhỏ xíu xìu xiu cho bạn nào chưa biết: Áo choàng là ẩn dụ của một thân phận khác mà người nào đó ngụy trang thành hay vốn có nhưng lại che giấu, giống như thân phận đại ca xã hội đen mà mấy anh chị tổng tài giấu kín rồi sau này mới bị phát hiện ra ý. Dạ Oanh cũng là lớp áo choàng của Đường Hiểu Ngư đó – JC said:3
Hệ thống: […]
Được thôi, một số người ngoài mặt thì nhẹ nhàng nhưng rõ ràng trong lòng có vô số ý nghĩ xấu.
Cảm giác cứ theo tư thế này, kí chủ sớm muộn gì cũng phải vứt bỏ kế hoạch đã thề muốn rời đi lên chín tầng mây.
Chỉ có số ít dị năng giả sống theo kiểu sói cô độc, còn lại thì hầu hết đều đang làm việc cho chính phủ hoặc tham gia các đội tư nhân.
Chỉ là bất kể làm việc cho tổ chức chính thức hay tư nhân, họ đều sẽ đảm nhận các nhiệm vụ liên quan đến giới dị năng.
Đường Hiểu Ngư và các đồng đội của cô cũng đã phải đối mặt với nhiều mục tiêu nhiệm vụ cần sự bảo vệ cá nhân của họ trong một thời gian dài, vì vậy nơi sinh sống là một vấn đề mà họ thường phải đối mặt.
Họ có thể sống trong nhà của mục tiêu nhiệm vụ là còn tốt, nếu không, họ không thể mang người đó trở về ngôi nhà mà mình sở hữu ở một thân phận khác được.
Vì vậy, nhiều đội tư nhân có căn cứ chung hoặc nhà an toàn.
Phòng sách ra đời từ đây, có thể cung cấp rất nhiều phòng nghỉ cho người ở lại.
Minh Kiều thấy vô số phòng cho khách sáng sủa, đơn giản lại sạch sẽ.
Đường Hiểu Ngư dừng chân, đứng lại đợi nàng: “Chọn cái nào mà cô thích đi.”
Vừa xem phòng, Minh Kiều vừa hỏi: “Cô cũng sống ở đây à? Hay để tôi ở đây rồi đi.”
Hình dung thế này cứ như xem nàng là một vật trang trí vậy.
Trong mắt Đường Hiểu Ngư hiện lên một tia bất đắc dĩ, cô gật đầu, thấy ánh mắt Minh Kiều không ở trên người mình, chỉ có thể nói: “Tôi sẽ ở cùng cô.”
Minh Kiều vội vàng quay đầu lại: “Thế phòng cô ở đâu?”
Chỉ cần nghe câu hỏi của nàng, đã biết nàng muốn làm gì.
Đường Hiểu Ngư thực sự không ngờ rằng nàng lại dính người đến vậy: “Cô là bạn nhỏ chưa tốt nghiệp mầm non hả?”
Vừa nói, cô vừa giơ ngón tay chỉ vào căn phòng đối diện với phòng khách.
Minh Kiều không quan tâm đến lời chế nhạo của cô, chọn phòng khách đối diện, sau đó uể oải trả lời: “Ở đây an toàn nên cô sẽ không ở cạnh tôi mỗi ngày, có lẽ ban ngày chúng ta sẽ không gặp được nhau. Ở gần nhau đêm mới dễ nói chuyện chứ.”
Nhìn thấy tinh thần phấn khởi của nàng, trong lòng Đường Hiểu Ngư nảy sinh những cảm xúc vi diệu. Khi ở ngôi nhà ngoài sáng, nàng rất không muốn ở cùng cô, thậm chí họ còn không ở cùng một tầng.
Trừ phi nàng chủ động đến gây chuyện, mấy ngày họ cũng chưa chắc gặp nhau một lần.
Đặt quá khứ và hiện đại cùng nhau nhìn mới thực sự thấy đầy cảm giác hoang đường phân liệt.
Đường Hiểu Ngư sắp xếp cho Minh Kiều vào phòng sách rồi rời đi ngay sau đó. Không cần phải ở bên cạnh để bảo vệ nàng mọi lúc, nên cô cuối cùng đã có thể giải quyết những công việc tích lũy trong vài ngày qua.
Thấy Đường Hiểu Ngư rời khỏi phòng sách để lại một câu không quay lại ăn tối, Minh Kiều vẫn chưa quá quen.
Dù sao thì nàng đã ở cùng Đường Hiểu Ngư từ đêm đầu tiên xuyên không rồi, đột nhiên tách ra, cứ cảm thấy trống rỗng bên người.
Mặc dù Đường Hiểu Ngư không nói quá nhiều trong những ngày ở Tường Vi Viên, ngoại trừ thảo luận chính sự nhưng cảm giác rất khác.
[Thống, mi nói xem có phải ta có hiệu ứng chim non với cô ấy không?]Hệ thống ngơ ngác gãi đầu: [Cho dù có, cũng là vấn đề lớn sao?] [Không phải vấn đề lớn, chỉ là buồn chán nên muốn tìm chủ đề để tám với mi thôi.] Minh Kiều nói.
Hệ thống: Tôi biết tỏng mà.
Hệ thống suy nghĩ một chút rồi nói: [Đây hẳn là căn cứ hoạt động của đoàn đội nhân vật chính trực thuộc, chí ít cũng là một trong số các căn cứ, nói không chừng hai ngày nữa chúng ta có thể gặp được những đồng đội khác của cô ấy ở đây.]
Minh Kiều nghĩ đến một khả năng, đột nhiên da đầu căng lên: [Có thể hay không, ý ta là nếu đồng đội của cô ấy là người nhà họ Minh hoặc có thể nói là những người nhà họ Minh khác, mi nghĩ điều gì sẽ xảy ra?] [À cái này.] Hệ thống nghĩ đến hình tượng không tốt của ký chủ trong lòng người khác bây giờ, luôn cảm thấy nếu như khả năng này thật sự xảy ra, nhất định sẽ rất thú vị.
Nó ngẩn ra một lúc rồi ngập ngừng nói: [Nếu bọn họ bắt nạt cô, cứ giựt tóc hay cho ăn tát là được mà.]
Minh Kiều có chút ủ rũ, chống cằm lên bàn: [Ta là người có nguyên tắc, đánh người xấu như ta thì không tính, đánh người tốt ta sẽ cảm thấy có lỗi.]
Hệ thống: Vậy cô đúng là quá có nguyên tắc.
Minh Kiều nhanh chóng vực dậy tinh thần: [Bỏ đi, theo tu dưỡng và hành vi của người nhà họ Minh, ngoại trừ dì út ra, họ không làm ra được chuyện động tay động chân đâu. Nói đúng ra thì hình như toàn là họ bị ta bắt nạt, thế nên không phải hoảng làm gì cả.]
Hơn nữa, đây chỉ là suy đoán của nàng, nàng cảm thấy khả năng tất cả thành viên của nhà họ Minh ngoại trừ nàng đều có dị năng là rất nhỏ. Ngày đêm ở cùng nhau hơn mười năm, tất nhiên sẽ để lọt một số manh mối, nhưng nàng đã hồi tưởng quá khứ lại không phát hiện được gì.
Trừ phi ký ức của nàng đã bị xóa từ lâu.
Hệ thống hừ một tiếng: [Dì út cảm thấy cô rất lễ phép đấy.]