Vạn Vĩnh Khôn hơi do dự, anh nhìn về phía Trần Thiên Vũ nhưng xa quá, không thể trao đổi được.
“Tôi còn có bạn nữa, có lẽ không tiện lắm đâu.” Anh chần chừ nói.
Vương Huy cười: “Vừa hay, thêm một người thì thêm đôi đũa, vừa lúc kết thêm bạn mới.”
Đã nói tới mức này thì xem ra khó có thể từ chối rồi.
Vạn Vĩnh Khôn không nói nữa, xem như ngầm đồng ý.
***
Bữa cơm này được bố trí ở quán lẩu gà thuộc phố Phân Bò, điều này khiến Trần Thiên Vũ và Vạn Vĩnh Khôn nhìn nhau cười, khá lắm, lại bị tống về nhà rồi.
Vương Huy tất nhiên không phải là người có tiền gì, nhưng cũng không phải người keo kiệt, có thể nói là hào phóng, tám, chín người ăn ba con gà, mỗi con gà tính cả da nặng 2 – 2,5 cân, còn thêm cả lẩu và vài món ăn kèm, cộng thêm hai, ba két kia, không biết sao bụng họ có thể chứa nổi nữa.
Có thể là do quá đói bụng.
Thật ra, đây chỉ là cuộc sống của người bình thường, luôn tìm bất cứ cơ hội nào có thể để vui chơi, ăn uống, mời gọi bạn bè, hòa thuận vui vẻ, tâm tình cũng không kém cỏi gì, có khi còn ít đi mấy chuyện lục đục nội bộ nhàm chán.
Ăn cơm xong thì cũng đã hơn một giờ trưa.
Sau khi ăn uống no nê, mọi người đều cảm thấy hơi choáng váng, uống không ít đồ khó ăn khó uống, có điều hôm nay ai cũng vui, rượu còn chưa say thì người đã tự say rồi.
Điều khiến Vạn Vĩnh Khôn không ngờ là Vương Huy còn nhiệt tình chủ động mời anh và Trần Thiên Vũ vào nhà máy đi dạo, anh ta vẫn không hề quên chuyện nhỏ này, rất hợp ý hai người.
Uống rượu nhưng không hỏng việc, đúng là không thể sung sướng hơn được nữa!
Mấy tên công nhân đều đi xe điện tới đây, nhao nhao mời hai người ngồi sau xe mình, Trần Thiên Vũ có hơi do dự.
“Không sao đâu, chỗ này không có cảnh sát giao thông.” Một đội viên cao giọng nói, anh ta không biết thật ra Trần Thiên Vũ đang nghĩ tới vấn đề an toàn khi ngồi xe của người say rượu, mấy người này uống không ít đâu.
Trần Thiên Vũ đột nhiên mỉm cười, lòng nhiệt tình của ông cũng được nhen nhóm lên. Lão ngoan đồng này nhanh chóng lên xe điện, Vạn Vĩnh Khôn thấy thế cũng lên xe của Vương Huy.
Đừng thấy mọi người đều uống rượu, xe điện chạy lại không nhanh, từ phố Phân Bò về tới cửa chính nhà máy mất gần mười lăm phút. Xem ra tâm lý của mấy người này rất ổn định, không phải là mấy tên thanh niên choai choai sung sức.
Bảo vệ ló đầu nhìn ra ngoài, dường như bất đắc dĩ mà lắc đầu một cái, mở công tắc cửa lên cho bọn họ qua, đám người này đều là mấy gương mặt quen thuộc trong nhà máy, vậy nên không có ai hứng lên tra hỏi bọn họ, huống chi bây giờ còn là giữa trưa, còn phải dành thời gian nghỉ trưa nữa.
Mấy chiếc xe điện cứ thế không chút trở ngại mà chạy vào cửa chính nhà máy.
Lại tiếp tục chạy hơn khoảng năm trăm mét, Vương Huy dừng ngay trước cửa nhà máy, anh ta phất tay với mấy người khác và nói: “Các cậu về nghỉ ngơi trước đi, buổi chiều còn phải làm việc nữa. Tôi và Tiểu Thôi dẫn anh Khôn đi dạo…” Mọi người lập tức giải tán.
Trước khi đi còn không quên đùa giỡn: “Bầy chim bay trước, nhà máy cũng sắp phá sản rồi.”
Trần Thiên Vũ đăm chiêu nhìn bóng lưng xa dần của bọn họ.
***
Cảnh tượng bên trong nhà máy quả nhiên hết sức tồi tàn.
Nhìn từ xa, phòng máy bên trong nhà máy mọc lên san sát, ít nhất cũng phải chiếm mấy trăm mẫu đất, nhưng lại gần nhìn thì thấy đa số cửa lớn đều đóng chặt, khóa sắt thì rỉ sét, dường như đã rất lâu rồi không có công nhân sản xuất. Có vài phòng máy mở cửa nhưng bên trong lại trống rỗng không một bóng người, ngay cả người trực ban cũng không có, không biết là vì đang giờ nghỉ trưa hay là vì nguyên nhân gì khác.
Trần Thiên Vũ cẩn thận nhớ lại, lúc mới vào, hình như chỉ có hai tòa nhà làm việc sáu tầng màu vàng nhạt hai bên cửa lớn là có bóng người qua lại.
Xe điện lại bắt đầu đi về phía trước.
Cuối cùng, bọn họ dừng lại bên cạnh một bến tàu lớn ven biển, nơi đó có hai cái chòi nghỉ mát, còn có cả mái che rộng khoảng mười mét vuông, còn bày một bộ bàn ghế, có lẽ đây là nơi làm việc hoặc khu nghỉ ngơi.
Bốn người ngồi xuống băng ghế để nghỉ ngơi, nắng giữa trưa có hơi gắt, mặc dù đã đi đường bằng xe, đã uống chút rượu nhưng miệng vẫn khô ran.
Chỉ thấy Vương Huy quen tay nhanh chóng lấy bốn cái ly dùng một lần từ dưới bàn lên, lắc lư tới gần bình trà lớn để rót bốn ly nước, bốn người vội vàng uống ừng ực.
Sau đó, Trần Thiên Vũ đảo mắt đánh giá bến tàu, bến tàu này dài khoảng năm, sáu mét, có bốn chiếc thuyền chở hàng nặng hơn nghìn tấn đang đậu, trên tàu còn có bốn cái cần cẩu, tuy rằng không hoạt động nhưng chắc là dùng để sắp xếp hàng hóa, nhưng lúc này, công nhân đều đã tan tầm từ lâu.
Ông ho nhẹ hai tiếng, tỏ ra vô tình hỏi: “Thuyền lớn thật, công việc chủ yếu của các cậu đại khái là việc này nhỉ.”
Vương Huy khinh bỉ cười khẽ: “Cái gì, cái thuyền này không ba thì cũng đã hai năm không dùng tới rồi, có lẽ là không chạy nổi nữa đâu, qua thêm vài năm nữa, tôi thấy chỗ dây thép trên bến tàu chắc sẽ rỉ sắt hết rồi.”
Anh công nhân chở Trần Thiên Vũ tên là Tiểu Thôi lúc này cũng cảm khái nói: “Đúng đấy, lúc nào cũng ra vẻ cao sang, chỉ khổ cho công nhân bọn em, lúc nào cũng nhàn rỗi.”
Vạn Vĩnh Khôn nghi hoặc, nói: “Không làm việc mà vẫn được lãnh lương, chuyện tốt thế này, các anh còn oán hận sao? Hơn nữa, nếu không muốn làm thì các anh có thể bỏ việc mà.”
Vương Huy hình như càng tức giận hơn, anh ta ném thuốc lá xuống đất, lấy chân dùng sức di mạnh.
“Đi? Có nhà có cửa còn có nhà ở góp vốn, đi đâu được… Cả đời này có lẽ phải quanh quẩn ở cái nơi quỷ quái này tới chết thôi.”
Hôm nay, anh ta uống rượu nhiều nên nói chuyện lại càng hăng: “Anh Vũ, anh Khôn, không sợ các anh chê cười, chúng tôi đều là mệnh khổ, từ nhỏ ra khỏi nông thôn, ngày đêm không ngừng học tay nghề, không phải chỉ vì muốn dựa vào năng lực của mình để kiếm ăn ổn định hơn sao… Bây giờ thì tốt rồi, mấy năm nay quá rảnh rỗi, không những không tiến bộ về tay nghề mà còn phải ngày đêm lo lắng đề phòng, chỉ lo một ngày nào đó, nhà máy thật sự phá sản, tới lúc đó thì chúng tôi lại thất nghiệp, thật rắc rối mà!”
Anh ta thở dài một hơi, lấy một điếu thuốc khác ra châm.
Trần Thiên Vũ nương theo chủ đề này hỏi: “Một nhà máy lớn thế này, nói thế nào cũng phải kiếm được vài đơn hàng chứ, sao lại không có việc để làm?”
Vạn Vĩnh Khôn cũng hiếu kỳ hỏi: “Vương Huy, anh làm nghề gì vậy, tôi không nghe anh nhắc tới.”
Tiểu Thôi bên cạnh nói xen vào: “Thợ hàn cao cấp, anh Huy là tổ trưởng công đoạn của bọn em, tay nghề không chê vào đâu được. Nhưng nghề này của bọn em chỉ để kiếm cơm lúc trẻ thôi, tới 45 tuổi là phải nghỉ hưu rồi… Anh Huy sẽ nhanh chóng được về hưu một cách vinh quang thôi.” Có thể nghe ra trong lời nói của cậu ta tràn đầy sự chua xót và bất đắc dĩ.
Tâm tình của Vương Huy tụt xuống: “Mấy năm trước còn kiếm được vài việc, hai năm nay thì hoàn toàn không còn việc để làm. Tôi thì không sao, nhưng những người trẻ dưới trướng tôi sẽ ra sao đây, tuổi còn trẻ đã đi dưỡng lão, cuối cùng lại chẳng kiếm được ưu đãi gì. Có vài người thậm chí cả mỏ hàn cũng không có cơ hội chạm vào, cả ngày chơi bóng rổ, uống rượu với tôi, bọn họ không gấp nhưng tôi còn sốt ruột thay cho họ đấy.”
Tiểu Thôi bổ sung: “Anh Huy lúc nào cũng khuyên bọn em rời đi, nhưng trong nhà máy lại có quy định, trong thời hạn năm năm hợp đồng, nếu tự ý bỏ đi thì đừng hòng bước vào nghề này nữa, cho nên mọi người bị dọa sợ, không ai dám bỏ đi.”
Vạn Vĩnh Khôn không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc là vì sao chứ? Nhà máy này không cần kiếm tiền sao, quản đốc của các anh là Bồ Tát hạ phàm chắc?”
Vương Huy đột nhiên cười, trong nụ cười lại hàm chứa ngụ ý sâu xa.
“Anh Khôn không hiểu đâu, kiếm tiền không nhất định phải làm việc. Có việc làm hay không đều không quan trọng, chỉ cần nhà máy mở cửa kinh doanh thì sẽ không thiếu kinh phí được cấp xuống.”
Trần Thiên Vũ bắt được trọng tâm của chủ đề, ông muốn hoàn toàn cởi bỏ nghi hoặc trong lòng: “Rốt cuộc các anh sản xuất cái gì? Kính thiên văn vô tuyến hay là máy gai tốc hạt năng lượng cao?”
Hai người Vương Huy mắt to trừng mắt nhỏ, không hiểu ông đang nói gì.
Một hồi lâu sau, Tiểu Thôi mới nói: “Em nhớ mấy năm trước hình như bọn em sản xuất chủ yếu là động cơ, linh kiện máy móc gì đó, còn bây giờ… Mấy thứ anh nói là gì thế?”