Thẩm Trạch Xuyên ngước mắt, nhu thuận cười cười với chư vị trong bữa tiệc, nói: “Dung mạo bình thường thôi, các vị coi trọng rồi.”
Thấy y ngoan như vậy, những kẻ đang đúng mực đều thả lỏng, lời nói ra càng lúc càng khó nghe.
Hề Hồng Hiên nói: “Chẳng phải gần đây trên phố Đông nổi lên trò mới sao? Tên ‘chơi cốc’ ấy. Rót rượu ngon thượng hạng vào cốc vàng, đặt trong giày thơm của mỹ nhân rồi chuyền uống chơi đùa. Điện hạ, chơi không?”
Lý Kiến Hằng cười mấy tiếng, nói: “Rượu ngon thì có rồi, nhưng không tìm thấy mỹ nhân ha.”
Hề Hồng Hiên khinh khỉnh tỏ ý: “Không phải đúng lúc có một vị đang ngồi đây sao?”
Thẩm Trạch Xuyên và hắn vẫn luôn làm như không hề quen nhau, lúc này cũng chỉ miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Ta nào xứng ‘mỹ nhân’ đâu? Nếu chư vị thật sự muốn chơi đùa, tối nay ta mời chư vị chơi thoả thuê trong lầu.”
Dù gì Thẩm Trạch Xuyên vẫn có Hoa gia bảo đảm, những người khác thấy thế cũng không dám nói năng quá lố. Chỉ có Hề Hồng Hiên như thể bát tự không hợp với y, làm càn càng lúc càng khó coi. Gần đây nghe nói Hề Cố An bị thất sủng trước thái hậu, bây giờ ai cũng tưởng Hề Hồng Hiên đang mượn Thẩm Trạch Xuyên để giận cá chém thớt thay ca ca hắn.
Thẩm Trạch Xuyên đang muốn mở miệng, chợt nghe Tiêu Trì Dã bên cạnh nói: “Thứ người khác chơi rồi, sao có thể để Sở vương điện hạ chơi? Trò uống giày chơi cốc đã có tám trăm năm rồi, kỹ nữ phía Nam cũng chẳng còn thích cái này. Chi bằng chơi kiểu khác, Hề nhị thiếu, cởi giày ngươi ra, chúng ta lấy làm thuyền chơi.”
Trong bữa tiệc liền cười to ồn ào, Hề Hồng Hiên mập mạp, chân cũng lớn hơn người thường nhiều, xưa nay không ai dám nói ra, không ngờ lại để Tiêu Trì Dã lấy ra chọc chơi.
“Vậy cũng được đấy.” Hề Hồng Hiên thuận thế hùa theo, phóng khoáng nhấc chân, gọi: “Người đâu! Cởi giày cho Hề nhị gia!”
Lý Kiến Hằng thấy vui vẻ liền mắng tục mấy tiếng.
Thẩm Trạch Xuyên cũng chẳng liệu được Tiêu Trì Dã sẽ giải vây giúp, y với Hề Hồng Hiên vốn đang cùng diễn một tuồng kịch, giờ lại nhìn phía Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã không để ý tới y, cầm đũa ăn chút gì đó.
Tiểu thái giám Phong Tuyền ngồi chốc lát, thấy đồ ăn được dâng lên không ít mới nói: “Vui đùa là việc của chư vị nam nhân, tối nay ta cho mọi người thử nếm thêm một món ăn nhé.”
Hắn nói rồi vỗ vỗ tay, bọn tiểu nhị đã chuẩn bị xong vội tiến vào mang món ăn lên.
Nhưng mà “món ăn” này, lại là một con lừa sống.
Phong Tuyền nói: “Món ngon nhân gian, kể ra thì thịt lừa ngon nhất. Chư vị gia, đã từng ăn món ‘lừa nướng’ chưa?”
Ân thanh huyên náo trong bữa tiệc dần dừng, tất cả đều nhìn vào con lừa ở giữa.
Lý Kiến Hằng hỏi: “‘Lừa nướng’ là cái gì?”
Bọn tiểu nhị đổ đất ra nền, nhanh nhẹn quây thành một đống đất nhỏ. Bọn chúng đuổi con lừa tới đống đất, vùi bốn vó vào trong đất, bắt bụng con lừa dán vào đất, rồi chụp cái bị sợi thô dày lên con lừa.
“Chư vị gia.” Phong Tuyền nhã nhặn nói, “Hãy xem kỹ nhé.”
Người hầu hơi quỳ thân, nhận chiếc muôi, múc canh sôi mới ra khỏi nồi, rót xuống mấy lần. Bên cạnh là trợ thủ ấn giữ cái bị, giội từ đỉnh đầu con lừa đang gào kêu thảm thiết, con lừa sống sờ sờ mà bị giội rơi mất lông. Nhưng đây vẫn chưa xong, tên hầu giội canh sôi kia đặt muôi xuống, rồi khoét thịt từ trên thân con lừa đỏ au này.
Thịt chất trong đĩa, người bên bếp nướng ngay tại chỗ, nướng xong lại lần lượt chuyển từng miếng cho những người đang ngồi.
Con lừa càng kêu càng thảm, đến người dưới lầu cũng thấy sợ hãi.
Sắc mặt Lý Kiến Hằng trắng bệch, nhìn miếng thịt lừa, che miệng mũi nói: “Phong công công, món ăn này cũng quá tổn…”
“Điện hạ không ngại thì nếm thử trước xem. Thịt lừa này khoét ngay lúc giội canh sôi là ngon nhất, ăn là phải ăn tươi sống như vậy.” Phong Tuyền có ý riêng, “Món ‘lừa nướng’ này cũng có ngụ ý đấy. Giống như người này, bị rơi vào tay người khác, thì phải tuỳ theo ý người ta. Chủ nhân bảo hắn quỳ, hắn phải quỳ, chủ nhân bảo hắn khóc, hắn phải khóc, nếu chủ nhân nhìn chằm chằm da thịt của hắn, hắn cũng phải để mặc cho người khoét ra như thế.”
Hoàn cảnh hiện tại của Thẩm Trạch Xuyên, đúng là như con lừa này. Y nhìn máu nhuộm đỏ cái bị, chảy vào trong đất xộc mùi tanh, giống như đang nhìn thấy Kỷ Mộ năm năm trước, còn có chính mình năm năm trước.
“Mùi vị ngon!” Hề Hồng Hiên ăn mấy miếng, như không hiểu ý tứ trong câu đó, chỉ chăm chăm chẹp miệng ăn sướng.
Đũa Thẩm Trạch Xuyên vẫn không nhúc nhích, Tiêu Trì Dã cũng không đụng vào thịt này.
Lý Kiến Hằng nghe thấy lời này không đúng đắn, thấp thỏm nói: “Thực sự tổn hại âm đức, dẹp đi!”
“Đợi đã.” Cuối cùng Phong Tuyền nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, “Thẩm công tử, món ăn này là nghĩa phụ ta cố ý dặn dò đấy, sao ngươi không ăn vậy?”
Phan Như Quý là ông nuôi của hắn, nếu tính như thế, Kỷ Lôi coi như là cha nuôi của hắn! Tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì, có thể được Phan Như Quý sủng tin nhanh đến vậy, hớt gọn công việc của Tiểu Phúc Tử, còn có thể lọt vào mắt Kỷ Lôi.
Kỷ Lôi không giết Thẩm Trạch Xuyên được, bây giờ người rơi dưới tay mình mà lại không thể động tay. Tối nay hắn nghĩ ra cách bỉ ổi này để sỉ nhục Thẩm Trạch Xuyên, là đang nói rõ thù hằn giữa bọn họ còn chưa có xong đâu.
Thẩm Trạch Xuyên cầm đũa lên.
“Ta…”
Thẩm Trạch Xuyên còn chưa nói xong, cái ghế bên cạnh đột nhiên bị đẩy ra. Tiêu Trì Dã đứng dậy, cầm lấy đĩa đầy thịt lừa, vứt ra đất trước chỗ Phong Tuyền.
Lý Kiến Hằng liền vội vàng đứng dậy, nói: “Sách, Sách An…”
Tiêu Trì Dã nhìn Phong Tuyền đăm đăm.
Phong Tuyền muốn thay Kỷ Lôi làm nhục ai, hắn không xen vào. Thế nhưng Tiêu Trì Dã hắn giờ này ngày này cũng là con thú trong tù, không hề khác biệt con lừa này.
Cái bạt tai này cũng tát vào mặt hắn, tát cho hắn đau đớn.
Phong Tuyền khó hiểu nhìn hắn, hỏi: “Không hợp ý Tổng đốc sao?”
Tiêu Trì Dã miết chuôi đao Lang Lệ bên eo dưới ngón cái, hắn rút đao làm tứ phía rú lên, rồi lại thấy hắn giơ tay chém xuống, con lừa đã bị chặt đầu toi mạng. Tiếng la rú ngừng lại, máu tràn ra đất, thấm nền đất đỏ au, người khác còn chẳng dám thở mạnh, không biết hắn định làm gì.
Tiêu Trì Dã quay lưng lại với ánh sáng mờ, hắn dùng khăn trải bàn lau lưỡi đao sạch sẽ, xong mới cà lơ phất phơ xoay người lại, cười nói với những người đang ngồi: “– chư vị tiếp tục đi.”
Lý Kiến Hằng nhìn theo đao của hắn, nhẹ giọng nói: “Sách An, Sách An, thu, thu đao lại đi.”
Tiêu Trì Dã thu đao vào vỏ, liếc nhìn Phong Tuyền, nhấc chân móc cái ghế qua, phóng khoáng ngồi ngay chính giữa, nói: “Nướng một thể đi, tối nay ta ở đây nhìn Phong công công ăn.”
Cuối cùng Phong Tuyền gọi người dìu lên cỗ kiệu, cuống cuồng đi vội.
Lý Kiến Hằng uống rượu xong, khóc lóc nhếch nhác nói với Tiêu Trì Dã: “Sách An, ta thật sự không ngờ tới chuyện này, ai biết cái đồ thiến tặc kia lại khốn nạn như thế? Chúng ta là huynh đệ, ngươi đừng có vì chuyện này mà hỏng mất tình nghĩa chúng ta!”
Tiêu Trì Dã nhích khóe miệng, nói: “Thân sơ khác biệt, ta biết mà. Ngươi đi trước đi.”
Lý Kiến Hằng kéo ống tay áo hắn còn muốn nói thêm, Tiêu Trì Dã đã sai Thần Dương nhét Lý Kiến Hằng vào trong kiệu rời đi rồi.
“Đưa Sở vương về.” Tiêu Trì Dã nói, “Ta tự đi.”
Thần Dương nhìn sắc mặt hắn không đáng lo thì không nói thêm lời thừa, lên ngựa theo cỗ kiệu đưa Sở vương đi.
Một mình Tiêu Trì Dã đứng dưới đèn lồng, qua một lúc, giơ chân đạp đổ chậu hoa nhà người ta.
Chậu hoa đáng giá rất nhiều tiền kia lăn trên đất, va bên dưới cầu thang, được một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy.
Thẩm Trạch Xuyên đứng trên cầu thang, ung dung thong thả nói: “Có tiền không? Cái này phải đền đấy.”
Tiêu Trì Dã lạnh giọng nói: “Gia đây đầy tiền.”
Dứt lời sờ về bên hông, lại trống rỗng chứ.
Thẩm Trạch Xuyên đợi một lát, quay đầu nói với chưởng quỹ: “Ghi nợ cho vị gia này nhé, hắn đầy tiền.”