Trì Tả vô thức chạm vào chiếc vòng cổ vẫn luôn bên mình, cậu muốn cùng kề vai chiến đấu bên Bạch Thời, nhưng thử hai lần, phát hiện ID “Tiểu Bạch” và “A Bạch” đều đã có người sử dụng, Trì Tả im lặng suy nghĩ vài giây, gõ ba chữ “Tiểu Bạch Đản”, thấy thông báo có thể sử dụng liền nhấn xác nhận, lập tức tạo tài khoản.
Cuối cùng cũng thỏa mãn, Trì Tả mang ID Tiểu Bạch Đản rảo bước vào khu thi đấu, bắt đầu hành trình Tranh Bá oanh oanh liệt liệt.
Mà Bạch Thời đang ở trong trung tâm của gió lốc hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra. Tối hôm qua, sau khi thắng liên tiếp năm trăm trận, cậu liền tắt mạng đi ăn cơm, ăn xong lại vào buồng mô phỏng như thường lệ, tắm rửa rồi đi ngủ, ngày hôm sau tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày, mãi đến xế chiều mới đeo kính lên mạng, sau đó… Bạch Thời lập tức bị tin nhắn và thư từ ùa tới từ bốn phương tám hướng bao phủ.
“Có chuyện gì thế này?” Bạch Thời hết hồn, ấn mở mấy cái xem sao, phát hiện nếu không phải là mời kết bạn thì cũng là muốn ước chiến với cậu, giật mình, càng nghĩ càng thấy hẳn là liên quan tới cái thông báo thắng liên tiếp năm trăm lần kia, không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ uy lực của năm trăm lần rất lớn hả?
Trì Hải Thiên cũng đang định lên mạng, nghe vậy liền liếc Bạch Thời một cái: “Sao thế?”
Bạch Thời nghe thấy giọng nói bên tai, liền phóng lớn màn hình ra ngoài, chỉ chỉ phía trước, đưa giao diện của mình cho ông xem.
Trì Hải Thiên nhìn qua, ánh mắt hơi ngừng lại, sau đó đưa mắt liếc điểm tích lũy của Bạch Thời, lập tức hiểu rõ nguyên nhân, trầm giọng dặn dò: “Mặc kệ ai hỏi, hết thảy đều nói gene của ngươi là cấp D.”
Cấp D, có nghĩa là không thể nào điều khiển cơ giáp thực sự.
Bạch Thời nghĩ: chắc là lão đầu muốn để cậu ẩn giấu thực lực, mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng cậu biết lão đầu làm vậy là vì muốn tốt cho cậu, liền gật gật đầu, nhẫn nại đối phó với mấy người kia.
Ba vị hiệu trưởng biết được tình hình của Bạch Thời liền lặng lẽ chấm dứt tìm kiếm, thất vọng mà về. Các chiến đội thì không có nhiều băn khoăn như vậy, tiếp tục chú ý. Bạch Thời nhìn đống chiến thư kia, hỏi: “Có nên đánh không ạ?”
Trì Hải Thiên trầm ngâm một lát, Bạch Thời vừa mới đánh thắng năm trăm trận liên tiếp, trong thời gian ngắn sẽ có rất nhiều người chú ý, không bằng xử lý lạnh. Ông lạnh nhạt đáp: “Rời mạng đi.”
Bạch Thời giật mình, cũng không thắc mắc với quyết định này, nhanh chóng rời mạng, sau đó nghe theo sắp xếp của ông làm các bài huấn luyện khác.
Sau khi buồng mô phỏng cấp thấp được thiết lập hạn chế thời gian, độ khó đã tăng lên nhiều, lúc trước cậu đã qua hết mấy cửa trước, bây giờ phải đối phó với mấy cửa ải phía sau.
Lúc trước Trì Hải Thiên sửa đổi thời gian là có suy tính tới thực lực của Bạch Thời, nhưng sau một đợt không ngừng quyết đấu với Lam Sí, tinh thần lực của cậu đã tăng lên, muốn tìm kiếm con đường ngắn nhất để qua cửa cũng không tốn sức, không bao lâu sau đã hoàn thành.
Trì Hải Thiên thấy Bạch Thời đã không còn vấn đề về trụ cột, cuối cùng cũng mở ra buồng mô phỏng trung cấp, để cậu tiến hành huấn luyện cơ giáp.
Từ sau khi buồng mô phỏng này được đưa tới, Bạch Thời vẫn muốn thử xem sao, đương nhiên lúc này rất vui mừng, nhanh chóng tiến vào.
Trong hệ thống Tranh Bá, muốn tăng từ cấp thấp tam đẳng lên nhị đẳng cầm một trăm điểm, từ nhị đẳng lên nhất đẳng cần ba trăm điểm, mà từ nhất đẳng lên trung cấp mất sáu trăm điểm lận, bây giờ cậu mới thắng liên tiếp năm trăm trận, còn thiếu một trăm điểm nữa mới lên cấp được. Nhìn thái độ của Trì Hải Thiên thì có vẻ không muốn cậu bỏ hẳn Tranh Bá, nhưng gần đầy lại không thể lên mạng, cũng đúng lúc có thời gian luyện một chút, miễn cho đến khi lên cấp lại bị người ta hành hạ.
Trung cấp phức tạp hơn cấp thấp và cũng linh hoạt hơn, nhưng đã nắm chắc cơ bản, Bạch Thời sẽ không gặp phải tình huống như lần đầu điều khiển cơ giáp nữa, mà chậm rãi thích nghi.
Một tháng dần qua, năm mới đã đến, khắp nơi đều náo nhiệt rộn ràng, ngay cả trang viên cũng được trang hoàng lại một phen.
Thanh niên kia không có người thân, liền tới ăn tết cùng họ, còn tò mò hỏi sao Bạch Thời không chơi Tranh Bá nữa. Bạch Thời ừ hử một tiếng, vô thức liếc nhìn Trì Hải Thiên, thực ra có chơi Tranh Bá hay không cũng được, nhưng khó lắm mới làm quen được với một nhân tài, nhỡ cắt đứt liên lạc, người nọ bị nhân vật phản diện dụ đi thì hỏng bét.
Trì Hải Thiên thấy đã lâu như vậy, chắc cũng qua rồi, liền để Bạch Thời tự chơi một mình, sau đó rời đi cùng thanh niên, hình như là có việc cần.
Bạch Thời nhìn bóng lưng họ, bỗng cảm thấy lão đầu đang muốn thương lượng về một ý định quái gở kia, im lặng vài giây, biết rõ cái gì phải tới có trốn cũng không thoát, dứt khoát không thèm suy nghĩ nữa. Đeo kính lên, tiến vào mạng.
Mặc dù đầu năm không mấy ai online, nhưng vẫn có một nhóm người tiếp tục chú ý tới cậu, thấy Bạch Thời vừa xuất hiện liền gửi lời mời, cậu từ chối từng người một, đi đánh thêm mấy trận, lúc này Lam Sí cũng vừa tới, lập tức chào hỏi: “Em trai, năm mới vui vẻ.”
Bạch Thời vô thức muốn nói tôi không phải em cậu, nhưng cảm giác có nói cũng thế, liền đáp: “Năm mới vui vẻ.”
Cậu nhìn số điểm tích lũy của Lam Sí, phát hiện trong một tháng qua, người này đã sắp lên tới trung cấp rồi, liền chúc mừng một tiếng.
Lam Sí hỏi: “Sao gần đây không thấy cậu tới?”
“Có việc.” Bạch Thời nói xong chuẩn bị rời khỏi phòng đấu, chuẩn bị tới phòng luyện tập đánh với Lam Sí mấy trận.
Lam Sí ừ, không hỏi nhiều, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, gần đây anh gặp một người rất mạnh, ID là Thiếu Gia, nếu cậu thấy thì chớ có khinh thường, phải chuẩn bị tinh thần thật tối, tránh bị hành hạ.”
Bạch Thời lập tức kinh ngạc, rất muốn biết người kia là ai, vì vậy vừa nói chuyện phiếm với Lam Sí, vừa chậm rãi hẹn sẵn số phòng, sau đó chợt phát hiện có người chặn trước mặt cậu, đồng thời bên tai vang lên giọng nói rất dễ nghe: “Đánh một trận chứ?”
Cậu thuận miệng từ chối, đang đi vượt qua tiếp tục đi, nhưng người này lại chặn đường, mặc kệ cậu rẽ lối nào cũng không được, Bạch Thời chợt cảm thấy tên này phiền muốn chết, liền tắt khung đối thoại với Lam Sí, chuẩn bị đối phó với người trước mặt.
Bạch Thời nhìn qua, thấy trên đỉnh đầu đối phương lóe lên một cái tên rất chi là chướng mắt: Thiếu Gia.
Bạch Thời: “…”
Bạch Thời im lặng, cậu giật mình cảm nhận mùi vị của vận mệnh.
——— ————
Tác giả phát biểu:
Tiểu Bạch Đản: Xin chào~
Bạch Thời nhìn tên: …
Tiểu Bạch Đản: Xin chào~
Bạch Thời: … Chào.
Về sau.
Tiểu Bạch Đản: A Bạch, là cậu hả, tớ là Tiểu Tả nè~~
Bạch Thời: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tống Minh Uyên: Tên của cậu ta được đặt là vì em sao?
Bạch Thời: …
Tống Minh Uyên: À đúng rồi, trước kia em tên là Bạch Cẩu Đản mà, vậy anh sẽ gọi em là Đản Đản.
Bạch Thời: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tống Minh Uyên: Ngoan, đừng náo loạn.
Bạch Thời: (╯‵□′)╯︵┻━┻ (╯‵□′)╯︵┻━┻
——— ————
*Học bá: từ này vốn là để chỉ những nhân vật rất có ảnh hưởng trong giới học thuật, ví dụ như nhà khoa học Albert Einstein. “Bá” trong tiếng Trung mang nghĩa là “rất có quyền lực” Bây giờ, “Học Bá” là một từ trên mạng, dùng để chỉ người vừa thông minh, vừa chăm chỉ và có thành tích học tập vô cùng xuất sắc.