Mặc Âu nghe vậy theo bản năng gật gật đầu, nhưng không biết phải hỏi vấn đề tế nhị này như thế nào nên lại lắc lắc đầu.
Hàn Thiên Nhược nhìn cô gật đầu rồi lại lắc đầu thì cười khẽ nói: “Không sao! Có chuyện gì thì hỏi đi”
Mặc Âu ngốc lần hai trước nụ cười của Hàn Thiên Nhược. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười thoải mái như vậy. AAAAA!!!! Đột nhiên cảm thấy sức hút của anh tăng lên nghìn lần. Đầu cô lúc này lại nhảy số nảy ra một ý nghĩ vô cùng điên rồ: Bắt anh trở thành bạn trai cô.
Mặc Âu nghĩ đến đây thì lập tức lắc đầu nguầy nguậy. Tuyệt đối không được. Anh đường đường là một chính danh quân tử, cô đường đường là một kẻ lưu manh. Cô không thể hủy hoại cuộc đời của một người thiện lương như vậy được. Đúng vậy! Tuyệt đối không được phép. Nhưng mà tối qua…
Mặc Âu nhìn Hàn Thiên Nhược hồi lâu, đưa ra quyết định cuối cùng, cô lí nhí hỏi: “Tối hôm qua… tôi… đã… có làm cái gì đó… không đúng tuổi… với anh không???”
Hàn Thiên Nhược kéo cong khóe môi, cảm thấy tâm tình không tệ, cố tình trêu chọc cô: “Tôi 28 tuổi thì việc gì là không đúng tuổi?”
Mặc Âu há hốc mồm trước câu trả lời của anh: “Không! Ý tôi là tối qua tôi có… đụng chạm gì đến anh hay không?”
Hàn Thiên Nhược tỏ vẻ không biết gì nói: “Đụng chạm gì cơ?”
Mặc Âu càng ngày càng đỏ mặt nói: “Thì là… thì là… tay hay ngực gì gì đó”
Hàn Thiên Nhược vuốt cằm suy nghĩ: “À… Hình như là có”
Mặc Âu bây giờ mặt đã đỏ lự như trái cà chua chín hỏi dồn: “C… có… có cái gì”
Hàn Thiên Nhược giả vờ xoay xoay cánh tay nói: “Tối qua em ôm tay anh cả đêm làm tay anh bây giờ tê rần đây này”
Mặc Âu nuốt nước miếng: “Ôm tay anh cả đêm sao? Không thể nào!!! Tôi không có thói quen ôm người khác”
Hàn Thiên Nhược tỏ vẻ anh là người chịu thiệt, trong khi anh là người hưởng lợi nhiều nhất nói: “Ai mà biết được. Tay anh tê rồi, lát nữa e là không còn sức để rửa bát giúp em nữa”
Mặc Âu: “…” Còn có thể loại chối bỏ công việc này nữa hả trời!!!!