Bởi vì bìa rơi ra, Hành Ngọc nhìn thấy nội dung trên trang đầu của sách, mơ hồ nhìn thấy bốn chữ lớn được viết tay “A Di Đà Phật”.
Nàng đi qua, cúi người xuống nhặt cuốn thư tịch lên.
Lúc cầm cuốn sách lên, trên tay Hành Ngọc bất giác dùng lực thật nhẹ nhàng, còn dùng linh lực cẩn thận bảo vệ nó.
Nàng luôn có một ảo giác rằng: Chỉ cần nàng dùng sức một chút, cuốn sách mong manh này có thể sẽ nứt ra ngay.
Cẩn thận mở ra trang thứ nhất, đọc kỹ Hành Ngọc phát hiện quyển sách này là một cuốn du ký.
Trong này ghi lại những sự việc một vị hòa thượng tên là Viên Tĩnh khi rao giảng khắp thiên hạ, bên trong còn ghi lại không ít lĩnh hội tâm đắc.
Cuốn sách này tặng cho Liễu Ngộ thực sự là rất thích hợp.
“Mấy cuốn thoại bản này, cùng với cuốn sách này, tổng cộng là bao nhiêu linh thạch?”
Thiếu niên cười rộ lên, răng nanh lộ ra ngoài: “Thoại bản là hai khối linh thạch hạ phẩm một quyển, còn cuốn sách cũ nát mà tiên tử nói kia, cứ coi như là một khối linh thạch hạ phẩm đi.”
Rõ ràng là thiếu niên này coi cuốn du ký là thứ không đáng giá.
Nhưng đối với nàng và Liễu Ngộ mà nói, những lĩnh hội tâm đắc của các bậc tiền bối có đôi khi còn hơn cả các loại công pháp bí tịch.
Hành Ngọc vuốt ve du ký trên tay, cũng không đặc biệt nhấn mạnh giá trị của nó, liền dựa theo lời thiếu niên nói mà trả tiền.
Lúc đi ngang qua thư quán, Hành Ngọc còn đi vào mua giấy, bút lông và mực.
Trước khi xuyên đến nàng đã từng luyện qua chữ thư pháp, nhưng đó chẳng qua là hứng thú nhất thời liền tùy tiện luyện một chút thôi.
Hiện tại đi tới thế giới này, chữ bút lông mới là kiểu chữ thông dụng, có thời gian nàng nhất định phải luyện tập thật tốt, miễn cho có một tay chữ viết mà không dùng được đi.
Trở lại trong viện, Hành Ngọc nâng cửa sổ trong thư phòng lên, khi ánh tà dương vừa mới bắt đầu hạ xuống liền bắt đầu luyện chữ.
Nàng trải giấy Tuyên Thành ra, chấm mực vung bút.
– -Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh. (Trích bài thơ “Tương tiến tửu” – Lý Bạch).
Nét chữ lưu loát sinh động, bồng bềnh tung bay như nước chảy mây trôi.
Mặc dù không phải là tác gia bất phàm, nhưng cũng được coi là trung thượng.
Trước kia cho dù nàng chỉ coi chữ thư pháp là sở thích tùy tiện mà luyện tập, nhưng cũng đã từng bỏ ra công sức nhất định.
Viết xong bức thư pháp này, Hành Ngọc mới đổi thành giấy bình thường bắt đầu luyện tập.
Lúc luyện chữ, nàng cố ý đem một tia linh lực rót vào trong bút lông, để cho linh lực theo nàng đặt bút mà đi khắp trên giấy.
Kết quả lần đầu tiên, linh lực khống chế không ổn định, tay nàng hơi run rẩy, giấy đã bị linh lực tràn ra trực tiếp cắt hỏng mất.
Hành Ngọc đem tờ giấy bị cắt rách vo tròn ném vào trong hộp giấy, lại ngưng thần khống chế linh lực lần nữa, mượn phương pháp này để nắm vững mức độ khống chế linh lực của nàng cho thật tinh vi.
– -Dù sao thì linh lực trong cơ thể cũng không phải do chính nàng từng bước tu luyện vững chắc mà ra.
Trình độ khống chế linh lực của nàng không tốt như nguyên thân, dùng phương thức như bây giờ từ từ luyện tập, vừa có thể luyện chữ lại có thể nâng cao việc điều khiển linh lực trong tay, nhất cử lưỡng tiện.
Thất thần suy nghĩ đến những chuyện khác, linh lực trên tay lại không ổn định.
Hành Ngọc vội vàng kiểm soát tinh thần, toàn tâm toàn ý tập trung vào việc luyện chữ.
Đợi đến khi trong phòng tối tăm, Hành Ngọc mới buông bút lông trong tay xuống.
Nàng xoay cổ tay, sau khi sửa sang lại bản thảo đã viết xong, quay người ra khỏi thư phòng.
–
Cả đêm Hành Ngọc đều không tĩnh tọa tu luyện, mà nằm ngủ say trên giường mềm.
Sáng sớm hôm sau, bình minh ló rạng, ánh nắng ban mai từ cửa sổ xuyên qua, vừa vặn chiếu vào mặt nàng.
Hành Ngọc tiện tay chộp lấy cuốn thoại bản, mở ra trang sách trực tiếp che lên mặt, mượn chuyện này ngăn trở ánh sáng từ mặt trời.
Nhưng rất nhanh, nàng hoàn toàn tỉnh táo.
Sau khi rửa mặt chải đầu, Hành Ngọc quyết định đi Thanh Vân Tự ăn chực một bữa sáng.
Nàng đạp lên tia nắng sớm khắp mặt đất, xuyên qua mảnh rừng bạch quả kia lại rẽ một cái, là đến gần tự miếu rồi.
Ngôi chùa cổ kính trong núi sâu, chuông buổi sáng vang lên.
Tự miếu được bao phủ bởi khói lửa và sương mù.
Giờ khắc này, thoạt nhìn Thanh Vân Tự so với rất nhiều tông môn động thiên phúc địa đều muốn đẹp đẽ hơn.
Đó là loại vẻ đẹp xuất trần, có thể làm cho lòng người an tĩnh lại.
Có Tiểu tăng đang cầm chổi quét tước, Hành Ngọc chào hỏi với hắn, liền trực tiếp đi vào trong tự miếu.
Khi đi qua nơi gõ chuông, Hành Ngọc tùy ý liếc mắt nhìn nơi đó, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang nhẹ nhàng rung chuông.
Liễu Ngộ mặc tăng y màu xám cổ xưa, khí chất toàn thân nội liễm.
Hắn dựa theo tiết tấu cố định đẩy mạnh chùy chuông, khi chuỳ đập vào chuông lớn, tiếng chuông viễn cổ vang dội vọng khắp cả chùa.
Từ góc độ này của Hành Ngọc nhìn sang, vừa vặn có thể thấy rõ thần sắc của hắn — thành kính mà chuyên tâm.
Vị Phật tử Vô Định Tông này thật không khoa trương chút nào với thân phận của mình.
Ngay cả làm những chuyện bình thường không có gì lạ như đánh chuông, cũng đều đối đãi nghiêm túc như thế.
Trong nháy mắt, Hành Ngọc không vội vã đi trai đường* nữa.
*Trai đường: Nơi dùng đồ ăn chay trong chùa miếu.
Nàng lặng lẽ đứng bên cạnh cây ngân hạnh, chờ Liễu Ngộ đánh chuông xong.
Đợi một lát, Liễu Ngộ buông chùy ra, lui về phía sau hai bước, chắp hai tay trước ngực nói câu: “A Di Đà Phật.”
Hắn xoay người lại, nhìn thấy Hành Ngọc đứng cách đó không xa, trên mặt xẹt qua vài phần kinh ngạc.
Vừa rồi lúc rung chuông, hắn đã nhận ra có người đứng ở bên cạnh, nhưng bởi vì không phóng thần thức ra ngoài, Liễu Ngộ còn tưởng rằng là tiểu tăng nào đó trong chùa đang đứng nhìn xem, không nghĩ tới nàng cư nhiên lại tới sớm như vậy.
Liễu Ngộ đi xuống bậc thang, vòng qua bụi cây đi tới trước mặt Hành Ngọc.
“Chào buổi sáng, ta dự định đi Trai Đường dùng bữa sáng, ngươi có muốn đi cùng ta qua đó không?” Hành Ngọc lên tiếng hỏi.
“Được.” Dừng một chút, Liễu Ngộ bổ sung: “Chào buổi sáng.”
Đi dọc theo con đường đá tiến về phía trước là đến Trai Đường rồi.
Bên trong trai đường đều là đồ chay, Hành Ngọc cầm lấy bình sữa đậu nành cùng hai cái bánh bao –xoạt qua mặt Liễu Ngộ.
Chọn một cái bàn trống ở một góc ngồi xuống, Hành Ngọc hút một ngụm sữa đậu nành, cùng Liễu Ngộ nói về chuyện ngày hôm qua: “Ngươi cảm thấy Phạm Trường Bình kia có đáng chết không?”
Liễu Ngộ tránh nặng tìm nhẹ: “Hắn đã nhập ma, nếu còn sống sẽ tạo thành giết chóc lớn hơn.”
Hành Ngọc cười tủm tỉm nói: “Hai chữ đáng chết này khó nói ra như vậy sao? Liễu Ngộ sư huynh, ta đột nhiên hoài nghi là ngươi giả từ bi.”
Hắn nói Phạm Trường Bình còn sống sẽ tạo thành giết chóc lớn hơn, kỳ thật ý nghĩa sâu xa chính là Phạm Trường Bình đáng chết.
Nhưng hắn không có mở miệng nói thẳng ra, mà là thoáng quanh co một vòng.
“A Di Đà Phật, bần tăng chỉ là không muốn đem chuyện tổn thương người, giết người treo ở bên miệng.”
“Ta đã nghe qua một câu nói như này – Kim Cang trợn mắt, vì vậy hàng phục tứ ma; Bồ Tát cúi đầu, vì vậy từ bi sáu đạo. Bồ Tát từ bi, nhưng giết người nên giết, thật ra cũng là một loại từ bi đối với người vô tội.”
Ngày sau Liễu Ngộ còn phải lịch luyện truyền đạo trên đại lục, đoạn đường này làm sao có thể thuận lợi suôn sẻ được như ý nguyện mà không hề có uy hiếp gì được.
Nàng muốn hoàn thành nhiệm vụ nội môn, chắc chắn sẽ phải cùng hắn ra ngoài lịch luyện. Chung quy cũng không có khả năng gặp phải chuyện gì đều là một mình nàng đứng lên giải quyết đi.
Cho nên Hành Ngọc cảm thấy, nàng cần phải tốn chút công phu miệng lưỡi đem tư tưởng sai lầm này của Liễu Ngộ chính thức loại bỏ ngay mới được.
Lẽ nào giết người đáng chết cũng không phải là một loại từ bi à!
Không cần quan tâm những lời này có ngụy biện hay không, đạo lý có thể thuyết phục người khác chính là đạo lý tốt.
Hành Ngọc nghĩ như vậy, ánh mắt chân thành nhìn Liễu Ngộ, chờ mong hắn đưa ra chút phản ứng.
Liễu Ngộ im lặng.
Hành Ngọc giơ chân phải lên đá đá hắn.
Liễu Ngộ cẩn thận tránh đi.
Hành Ngọc tiếp tục đá.
Liễu Ngộ trực tiếp đứng dậy từ trên ghế dài, chắp tay trước ngực nói một câu “A Di Đà Phật.”
Mắt thấy hắn chuẩn bị bưng bánh bao đi sang bàn bên cạnh, Hành Ngọc than “ai” một tiếng: “Quay lại đi, lần này ta nhất định sẽ quân tử động khẩu không động thủ.”
Liễu Ngộ đứng ở nơi đó, dường như đang tự hỏi có nên tin nàng hay không.
Sau chốc lát, hắn đặt lại bát bánh bao trở lại bàn, lặng lẽ ngồi xuống.
“Là như thế này.” Cái tên này thật là khó chơi, dầu muối đều không ăn mà, Hành Ngọc không thể không phân tích ra chậm rãi nói, “Nếu như ngươi không muốn tay nhiễm máu tanh, vậy sau này gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ?”
Chỉ lo Liễu Ngộ dùng một câu thực lực cao cường của hắn không dễ dàng gặp phải nguy hiểm đem nàng sặc trở về.
Dù sao tu sĩ Hóa Thần, Nguyên Anh đa số đều bế quan bí mật tu luyện, trên phiến đại lục này, Kim Đan kỳ cũng đã là cảnh giới có thể đi ngang rồi.
Hành Ngọc vội vàng bổ sung: “Không nói ngươi gặp phải nguy hiểm, vạn nhất ta gặp phải nguy hiểm, tiểu hòa thượng Liễu Niệm cũng gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ?”
“Ngươi không đả thương người khác, là lòng từ bi của ngươi. Nhưng đây chẳng phải là một loại tàn nhẫn đối với ta, đối với Liễu Niệm rồi hay sao?”
“Ta không muốn hai tay ngươi dính máu tanh, ta chỉ hy vọng nguyên tắc của ngươi có thể hành xử theo từng loại trường hợp mà thôi.”
Liễu Ngộ cắn một miếng bánh bao.
Bánh bao được hấp rất mềm, nên ngoạm rất dễ.
Hương thơm thanh ngát của bột lan rộng trên đầu lưỡi khi nhai.
Hắn vừa nhai bánh bao, vừa rũ mắt suy tư những lời Hành Ngọc nói: Ý của nàng là, bình thường vẫn giữ nguyên cảnh giới bồ tát khép mi, còn khi gặp nguy hiểm cũng phải học cách thay đổi bắt chước kim cang trợn mắt sao?
Liễu Ngộ khoan thai đem bánh bao nuốt xuống.
Hắn giương mắt nhìn Hành Ngọc, khen: “Lạc chủ có tài biện minh rất tốt.”
Hành Ngọc giương mi: “Vậy ta biện có thắng không?”
Thanh âm Liễu Ngộ hơi dừng lại.
Hắn trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng thở dài.
“.. Biện minh thắng lợi, về điểm này bần tăng sẽ cố gắng thay đổi.”
Hành Ngọc nhịn không được vỗ tay vang lên một cái: “Thật ngoan.”
Liễu Ngộ bất đắc dĩ lắc đầu.