Tề Sơn cười khanh khách nói: “Thông Linh Di Viên cực kỳ khát máu, chỉ có thể dùng máu dụ nó rời khỏi sào huyệt mới có thể thừa cơ lẻn vào đoạt lấy Phật Thủ Kim Liên. Những tên nô tài này không có võ nghệ, chỉ có máu của chúng mới giúp được ta. Trần quản sự, Ngô quản sự, các ngươi y theo ta mà làm, khiến cho mấy tên nô bộc này bị thương, sau đó thả cho bọn hắn tùy ý trốn chạy để giúp chúng ta dụ con Thông Linh Di Viên rời đi.”
Tên nô bộc bị chém đứt tay kêu thảm thiết không ngừng, hắn cố nén đau đớn cắm đầu cắm cổ chạy về phía xa. Mấy tên nô bộc khác thấy thế cũng lập tức bỏ chạy tán loạn.
Trần Phóng, Ngô Quân Thông nhe răng cười, sau đó từng tên liền thực hiện nhiệm vụ của mình, chỉ thấy bọn hắn bấm tay búng nhẹ mấy cái liền có mấy đạo chỉ phong bay ra kèm theo âm thanh xuy xuy đâm thủng bả vai của mấy tên nô tài đang trốn chạy kia.
Hơn hai mươi tên nô bộc bị thương trong tíc tắc, máy chảy lênh láng, nhưng bọn hắn vẫn không ngừng lại, vẫn chạy trốn thục mạng về bốn phía.
Tề Sơn chắp hai tay sau lưng cười nói: “Cuối cùng con Thông Linh Di Viên kia cũng đã tới…”
Giang Nam lúc này cũng cảm nhận một luồng yêu khí cuồng bạo truyền ra từ lòng đất của quặng mỏ hoang này, chỉ thấy một cơn gió mang theo mùi tanh tưởi thổi từ trong động ra, kèm theo là một thân hình lắc lư phá không vọt tới. Chỉ sau một giây, sau lưng tên nô bộc đứt tay đã xuất hiện một con vượn hung dữ.
Con vượn này có bộ lông màu xanh đen bao phủ toàn thân, hốc mắt lõm sâu, miệng nhô ra với một hàm răng nhọn dữ tợn, sức mạnh còn kinh khủng hơn so với Thiết Trụ, như một cái bong bám theo tên nô bộc kia.
Tên nô bộc kia dường như chưa phát hiện ra, vẫn tiếp tục cắm cổ chạy như điên, chỉ thấy con vượn kia khẽ vung tay, một tiếng vù vang lên kèm theo cái cầu của tên nô bộc kia rời khỏi cổ, thân thể của hắn vẫn chạy về phía trước theo quán tính tới hơn mười bước mới ngã xuống.
Con vượn cười khặc khặc một cách quái dị, sau đó đưa tay nắm lấy cổ tên nô bộc này, sau đó đưa miệng uống một ngụm máu tươi thật lâu, hút khô toàn bộ dương khí, ngay cả máu tươi bên trong trái tim cũng bị hút cho khô cạn.
Thân thể tên nô bộc kia khô quắp lại trong nháy mắt, nhìn qua giống như một bộ thây khô không đầu.
Con vượn vừa xuất hiện chính là con Thông Linh Di Viên sinh sống bên trong mỏ quặng, là một con yêu thú khát máu điên cuồng, cực kỳ mẫn cảm đối với mùi máu tươi. Sau khi hút khô máu tên nô bộ, ánh mắt nó dời về một tên nô bộ khac, sau đó vừa cười khặc khặc quái dị vừa đuổi theo tên kia, dần dần rời xa khỏi quặng mỏ.
“Ầm!”
Tề Sơn đột nhiên đánh ra một chưởng mạnh mẽ lên ngực Trần Phóng, khiến cho tên quản sự này bay ra mấy trượng, ho ra máu liên tục.
“Sơn thiếu gia, ngươi làm sao vậy? Trần Phóng đứng dậy khó khăn, mồm ho ra máu không ngừng, sắc mặt sợ hãi nói.
Tề Sơn cười ha hả, giọng nói đầy đắc ý: “Trần quản sự à, mấy tên nô tài này chạy chậm quá, con Thông Linh Dị Viên kia chẳng mấy chốc sẽ làm thịt hết bọn chúng, đến lúc đó bổn thiếu gia sẽ rơi vào hiểm cảnh mất. Tu vị của ngươi cao, chạy trốn nhanh hơn nhiều, cũng coi như kéo dài thêm một ít thời gian cho bổn thiếu gia.”
Trần Phóng sắc mặt như tro tàn, run run nói: “Thiếu gia, lão nô đối với ngươi vốn trung thành và tận tâm…”
“Phì…”
Tề Sơn cười nhếch miệng, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng chỉ là một tên nô tài, tánh mạng ngươi ta cần phải quan tâm sao? Đợi tới lúc ta xưng vương, xưng hầu, khi đó muốn bao nhiêu tên nô tài tận tâm, trung thành thì có bấy nhiêu. Huống chi nếu giữ lại ngươi, lúc nào đó ngươi lại lỡ miệng khiến tin tức này lọt vào tai Tề Phong, đóa Phật Thủ Kim Liên này còn có phần ta không?”
Hắn xoay đầu nhìn về tên quản sự còn lại, Ngô Quân Thông, tên này biết chuyện không ổn, sắc mặt trắng bệch, giọng run run: “Thiếu gia, ba người chúng ta liên thủ thì hơn phân nửa có thể giết chết con Thông Linh Di Viên này, cần gì phải…”
Tề Sơn cười khanh khách nói: “Tiêu diệt Thông Linh Di Viên sao? Con vượn này trong coi Phật Thủ Kim Liên đã lâu, đã ăn được không ít cánh hoa, thực lực mạnh mẽ hơn ta nhiều, tính ra có thể ngang với cao thủ luyện khí Ngoại Cương. Cho dù liên thủ với bọn ngươi đi nữa thì cũng bị nó làm gỏi mà thôi. Ngô quản sự, có thể xả thân vì bổn thiếu gia cũng xem như là phúc phận của ngươi rồi.”
Sắc mặt Giang Nam ngưng trọng, hắn có thể nhận ra được thực lực mạnh mẽ kinh khủng của con Thông Linh Di Viên này, không phải mấy con thú yêu bình thường có thể so sánh được.
Ngô Quân Thông la to, hắn biết chính mình khó có thể thoát khỏi kiếp nạn này, liền hét lên một tiếng, tung người đánh về Tề Sơn, song chưởn giao nhau, chân khí phát ra, chưởng lực tựa như cuồng phong bạo vũ mạnh mẽ đánh xuống Tề Sơn.
“Ngao…”
Trong người Tề Sơn vang lên một tiếng rồng ngâm, hắn lật tay đưa ra một chưởng đón đỡ khiến Ngô Quân Thông lảo đảo lui về phía sau, hai mắt trở thành đỏ hồng, trong miệng tràn đầy máu tươi, cất giọng khàn khan: “Long Hổ Tượng Lực quyết?”
“A…”
Lại một tiếng kêu thảm thiết của một tên nô bộc vang lên, con Thông Linh Di Viên kia uống máu người quá nhanh, rất nhiều người đã tán mạng vì nó. Tuy nhiên đối với những người không bị thương thì hứng thú của nó giảm đi rất nhiều, rất xứng với tên gọi “hung thần khát máu”.
Tề Sơn thu quyền, không có tiếp tục tấn công, thản nhiên nói: “Ngô quản sự, Trần quản sự, các ngươi hiện tại mau chóng chạy đi. Thông Linh Di Viên vốn rất thích những con mồi bị thương đổ máu, thương thế các ngươi hiện giờ không nhẹ, nếu chạy nhanh mà nói không chừng còn có thể sống sót. Đợi con hung thú kia giết xong mấy tên nô tài, lúc đó bọn ngươi muốn chạy cũng không kịp.”
Hai người Ngô Quân Thông, Trần Phóng run rẩy, sau đó quát to một tiếng, xoay người bỏ chạy như điên: “Tề Sơn, chúng ta chết thì ngươi cũng không thể trốn thoát khỏi Thông Linh Di Viên.”
Tề Sơn cười ha ha, cực kỳ đắc ý nói: “Hai vị quản sự, cái này không cần bọn ngươi lo lắng, có mấy tên nô tài các ngươi kéo dài, ta cũng đủ thời gian để thong dong lấy được Phật Thủ Kim Liên rồi rời đi.”
Hắn tính toán rất đơn giản, con Thông Linh Di Viên kia rất khát máu, chỉ cần ngửi được mùi máu tươi liền không thể kiềm chế được mà đuổi theo con mồi. Có hai tên Ngô Quân Thông, Trần Phóng dẫn dụ thì hắn có thể thừa cơ lấy Phật Thủ Kim Liên.
“Mấy tên nô tài các ngươi chết đi rồi, bổn thiếu gia có thể trở thành cao thủ Thần Luân, các ngươi ở dưới cửu tuyền chắc cũng vui mừng lắm nhỉ?”
Tề Sơn mỉm cười, sau đó đi nhanh vào trong quặng mỏ, đột nhien hắn nghe thấy tiếng sóng biển vang lên, trong lòng cực kì kinh hãi, chỉ thấy một bàn tay theo tiếng sóng không biết từ đâu đánh thằng về phía hắn.
Một chưởng nhẹ nhàng kia khẽ chuyển động, sau đó biến mắt trước mặt hắn, hóa thành một cơn sóng lớn mãnh liệt vỗ bờ, tiếng gió xoáy ầm ầm rung động, khắp bầu trời đều là những đợt sóng cuồn cuộn không dứt tràn đến.
“Giang Nguyệt Phá Lãng quyết? Là vị huynh đệ nào trốn ở đây?”
Tề Sơn tức giận gầm lên một tiếng, bàn tay chuyể động, thôi động Long Hổ Tượng Lực quyết nghênh tiếp một chiêu này. Hắn chỉ cảm thấy một cổ sức mạnh liên miên không dứt tràn tới, sau đó bị một chiêu Đại Giang Bạn Triều Sinh kia đánh bay lên trời, khi huyết chập chờn không ổn định.