Nàng mặc kệ chàng phía sau cứ thản nhiên tắm.
– Ta với nàng là phu thê đâu phải người ngoài.
Chàng chẳng những không đi mà còn ngồi lì ở đó.
– Phu thê thụ thụ bất thân! Cút ra ngoài.
Nàng ra giọng uy hiếp chàng.
– Ta không đi.
Phong Lan Thần vẫn y như một tuôn ra 3 chữ làm nàng tức điên lên. Nhìn Phong Lan Thần dửng dưng trên bờ cười cợt bất đắc dĩ nàng kéo luôn chàng xuống nước. Chàng một phen ướt hết cả xiêm y màu cũng như cả tóc.
Nàng mò lên bờ tìm xiêm y mặc tạm sau đó lặng lẽ quan sát mặt nước. Qua mấy giây thấy dưới nước không có động tĩnh thì nàng vội nhảy xuống vớt chàng lên. Mẹ kiếp! Chàng không biết bơi sao? Bỗng hệ thống lại ra nhiệm vụ tích điểm.
– Nhiệm vụ 1 mở! Kí chủ đại nhân hoàn thành màn hô hấp nhân tạo cứu nam chủ. Hoàn thành nhận 100đ!
– Sao cơ?
Nàng ngạc nhiên hết sức! Suốt 18 năm qua nàng chưa từng hôn ai bây giờ lại phải mất nụ hôn đầu để thực hiện nhiệm vụ ngu ngốc này.
Cắn răng chịu đựng cho qua…khi vừa chạm môi nàng chẳng biết phải làm gì tiếp theo nữa. Chợt Phong Lan Thần đưa tay ôm lấy nàng đưa lưỡi tách hai hàm răng nàng ra đi thẳng vào khoang miệng cứ thế hôn. Hệ thống hiện lên 100đ được cộng.
– Chàng cắn ta.
Nàng hôn đến mức suýt ngạt thở sau đó còn bị chàng cắn một cái.
– Nàng kéo ta xuống nước ta hôn lại nàng coi như trừng phạt.
Phong Lan Thần cười mãn nguyện.
– Bạch nhãn lang!*²
(*²: Nghĩa là sói mắt trắng ám chỉ những người háo sắc)
– Nếu không nàng hôn lại đi.
Chàng đưa ra một cách giải quyết hết sức hợp lý.
– Biến ra! Bổn cung mới không cần.
Hàn Dung Ly mắng lại một câu không ngừng lau miệng mình. Bỗng nhiên một đám thích khách mặc áo đen xuất hiện nàng còn tưởng là do Phong Lan Thần sắp xếp cơ nhưng chàng ko có động cơ làm vậy.
Một lần nữa hệ thống hiện lên…
– Nhiệm vụ 2 kí chủ đại nhân cứ giả vờ là thích khách này do nam chính cài vào rồi diễn một màn song kiếp hợp bích. Kết thúc nhiệm vụ nhận 1000đ.
Mẹ nó! Nhiệm vụ quỷ quái gì vậy. Nàng chửi thầm trong đầu.
– Ai vậy! Người này do chàng sắp xếp à.
Nàng vừa nói thì với lấy tấm rèm bên cạnh quan qua người đứng lên nhìn bọn họ.
– Vương hậu! Ngoan ngoãn dơ tay chịu trói đi theo ta tên Vương Thượng này ta sẽ tha cho hắn.
Một tên áo đen cầm kiếm chỉ thẳng vào mặt nàng.
– Các ngươi là thích khách à! A! Ta hiểu rồi.
Nàng cứ nghĩ là người bên cạnh tên Phong Lan Thần đóng kịch doạ nàng.
– Ngươi muốn làm gì.
Tên áo đen cảnh giác khi nàng đến gần.
– Các ngươi lần đầu cầm kiếm à! Cầm thẳng lên tay ẻo lả như nữ nhân vậy. Trời ạ! Mang đây ta dạy cho.
Nàng tự dưng cướp kiếm của tên áo đen làm cả đám thích khách chỉ biết ngơ ngơ ngác ngác.
– Hàn Dung Ly! Nàng làm gì vậy!- Phong Lan Thần lúc này có chút lo lắng cho nàng.
– Đám người nghiệp dư bên cạnh chàng cầm kiếm không nổi ta đang dạy hắn.
Nàng đưa kiếm vào tay tên áo đen chỉnh tư thế.
– Ngươi làm cái gì vậy! Có tin ta giết ngươi không?
Tên áo đen kia bị nàng chỉnh đốn đang uy hiếp nàng.
– Giết đi! Này! Chỗ này nhiều máu nhất nhanh lên.
Nàng đúng là trêu đùa với lửa mà.
– Ly Nhi! Mau qua đây.
Phong Lan Thần cảnh giác gọi nàng qua.
– Chàng im miệng đi! Nói lớn thế làm gì.
Hàn Dung Ly vẫn đang bận rộn chỉnh tư thế.
– Ngươi muốn chết à.
Tên áo đen ở bên cạnh chỉ kiếm vào nàng.
– Ta kêu ngươi im miệng mà bị điếc sao? Nói bé thôi! Dọa chết người ta rồi.
Hàn Dung Ly quát vào mặt tên đó xơi xơi làm tên đó im luôn.
– Ta làm cướp bao nhiêu năm nay chưa gặp cái trường hợp này bao giờ.
Tên áo đen đang bị chỉnh tư thế than thở oán trách. Bốp! Một cái bạt tai rơi vào miệng hắn.
– Ngươi nói câu nữa đi.
Nàng không những tát hắn một cái mà còn tròn mắt lên đe dọa. Tên kia im phăng phắc.
– Hàn Dung Ly! Bọn chúng là thích khách thật! Thuộc hạ của ta đang ở bên ngoài.
Nàng than thở trong lòng…ta biết thừa chẳng qua giả vờ thôi! Chẳng biết nàng đang làm gì nữa. Nhìn điên quá đi!
(*¹: nghĩa là biết người biết mặt nhưng không biết lòng.)
