“Có thể, nhưng chưa đủ.” Vương Lê thở dài: “Một học sinh mũi nhọn của trường trung học Số 8 sớm muộn gì cũng sẽ bay khỏi Bách Châu. Một người đã định sẵn phải lăn lộn trên sân khấu hí kịch dù có bay bao xa cũng không thể với tới Giang Tô, Chiết Giang và Thượng Hải, vì chẳng phải công việc của con bé ở đây sao?”
Vương Lê giải sầu cho Triệu Lan: “Có lẽ Mão Sinh chỉ yêu thầm. Những ca sĩ hát kịch chúng ta, đặc biệt là những người hát Việt kịch, nếu không từng trải qua một lần ủ lọc trái tim sẽ rất khó nhập tâm.”
“Vậy nếu như Du Nhậm cũng thích Mão Sinh thì sao?” Triệu Lan vẫn không yên tâm.
“Vậy hãy để chúng thích, tiếp tục được là do duyên phận nặng tình, đến được với nhau là do định mệnh sắp đặt.” Vương Lê nhìn Triệu Lan, giấu phân nửa câu nói trong lòng: “Du Nhậm không phải đứa trẻ sẽ vì tình yêu mà bỏ bê việc học.” Những cuộc trò chuyện của cô bé trong Q đều xoay quanh việc học và giục Mão Sinh hãy học hành chăm chỉ.
“Hừ, nói tóm lại vẫn là không quan tâm, quả nhiên đứa nhỏ không phải do chị sinh ra.” Nghĩ kỹ xong, Triệu Lan kéo tay sư tỷ xuống, Vương Lê được dịp ôm eo cô nũng nịu: “Chị đã hiểu từ giây phút em mang con bé đến, em gọi con bé là ‘Mão Sinh’ chị cũng hiểu.”
Vương Lê bắt đầu học hát Sinh vào năm Ất Mão 1975 khi cô 12 tuổi, cũng là người sinh đầu năm, cầm tinh con Thỏ tính theo âm lịch.
“Ai bảo? Mão Sinh sinh vào năm 1988 tuổi thỏ, sợ người ta nhầm tuổi mệnh nên em đặt tên như thế…” bỗng Triệu Lan bị Vương Lê kéo xuống cùng nằm trên một chiếc ghế sofa: “Đã hai giờ sáng. Hãy ngủ một lát, đắp chăn lên và yên tâm. Mão Sinh là một đứa trẻ có tâm hồn trong sáng, sẽ không gây ra chuyện gì xấu.” Triệu Lan chỉ biết thở dài, kề gần cổ Vương Lê, lim dim mắt.
Bạch Mão Sinh không thể làm chuyện xấu, nhưng cô bé có thể làm hỏng chuyện tốt. Bạch Mão Sinh ôm chiếc máy ảnh kỹ thuật số đi ngủ, ban đêm mơ mơ màng màng xách máy ảnh vào phòng tắm – Chiếc Sony trị giá 2.000 tệ của Triệu Lan bị hỏng trong bồn cầu.
Người bỏ học trường Số 23 để đi làm đã trở về từ Thâm Quyến, sáng sớm hôm sau chờ ở tầng dưới nhà Bạch Mão Sinh. Bạch Mão Sinh vừa mua đồ ăn sáng về, cô chị trong chiếc áo phao dài đến mắt cá chân rút một cây que cay từ tay Bạch Mão Sinh ra nhai nhóp nhép, đôi môi cố tình hé ra tránh bị lem son: “Không có hoành thánh?”
Nhìn thấy người này, Bạch Mão Sinh che một bên mặt theo bản năng: “Ấn Tú, chị… sao chị đã về rồi?”
Ấn Tú bỏ học trường Số 23 khi học năm lớp 8, ngoài kia đồn rằng không phải cô đến Thâm Quyến mà là đến Đông Hoản*. Ấn Tú kéo cô gái trắng trẻo và gầy như cây đỗ ngồi xuống trước quán hoành thánh trên phố Cận Hy. Gọi hai bát xong, giơ móng tay màu tím múc ba thìa dầu cay. Bà chủ quán hoành thánh còn chưa kịp nói “A, muốn cay à…” thì đã sững sờ khi thoáng thấy trong bát của Ấn Tú loang lổ một màu đỏ rực.
*Đông Hoản: Đông Quản của tỉnh Quảng Đông được mệnh danh là “kinh đô tình dục” của Trung Quốc. Từ cuối năm 2013 trở về trước, mại dâm ở Đông Quản hoạt động công khai, giờ đây chuyển sang hoạt động ngầm.
Bạch Mão Sinh bưng bát hoành thánh hành hoa lên chầm chậm húp nước súp, thấy Ấn Tú có vẻ hơi đói, cô bé múc hết hoành thánh trong bát mình ra cho Ấn Tú.
Họ gặp nhau tại sân trượt băng qua sự giới thiệu của các bạn trẻ từ trường khác. Ấn Tú thiên phú đến mức chỉ sau một tháng tập luyện đã trở thành một nhành hoa của sân trượt, khiến những tên chơi bời phải đánh nhau suốt ngày chỉ vì muốn được làm bạn trai của cô.
Cô không để bất cứ ai vào mắt, thà chơi với cô em gái có khuôn mặt trắng trẻo và xinh đẹp đến từ trường Nhân tài còn hơn. Hai người không gặp riêng nhiều, đa phần là Ấn Tú kêu Bạch Mão Sinh ra ngoài cùng đi dạo và nói chuyện, hoặc là nói chuyện trên mạng.
Cô từng hỏi Bạch Mão Sinh: “Không phải học sinh từ trường Nhân tài đều là con ngoan trò giỏi sao? Sao em lại chơi với bọn chị?”
Bạch Mão Sinh nói: “Các chị cũng là con ngoan trò tốt, không phải chỉ là học hành có chút kém sao? Em học cũng chẳng giỏi giang gì.” Ấn Tú hiểu ra: “À, em là một đứa ngốc.”
Mối quan hệ của họ luôn không nóng không lạnh, là kiểu người sẽ chào hỏi đến nhau sau khi đã chào hai hoặc ba người trong một nhóm bạn quen thân, nhưng vẫn có một số sự qua lại lịch sự không sao nói rõ được: Bạch Mão Sinh cho Ấn Tú vay 100 tệ tiền tiêu vặt. Ấn Tú chào tạm biệt cô trước khi đến Thâm Quyến và nói: “Chị không có tiền trả lại cho em, thế nên, để chị thơm em nhé”.
Đến vùng duyên hải được vài tháng, khuôn mặt của cô hốc hác đến mức trong sắc trắng có ngả xanh xao, phải trát một lớp phấn dày mới miễn cưỡng nhìn được. Hai hàng lông mày được tô vẽ rất đẹp, giống những nét vẽ bằng mực mà Mão Sinh thường thấy trong các thước phim ngày xưa hơn.
Sau khi ăn gần hai bát hoành thánh, Ấn Tú lau miệng, thấy trên đó dính nhiều son môi, lấy gương trang điểm ra dặm lại, đôi mắt to chăm chú nhìn gương, rồi con ngươi hướng xuống, đảo một vòng nhỏ hướng tới Bạch Mão Sinh: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Trang điểm lại xong, thấy hai tay Bạch Mão Sinh ngoan ngoãn nắm chặt thành hình nắm đấm đặt trên đầu gối, nhìn xuống đất với vẻ mặt đầy lo lắng căng thẳng, “Đừng sợ,” cô liếc mắt nhìn Bạch Mão Sinh, đuôi mắt dài và hẹp trông có chút quyến rũ: “Hôm nay chị đâu có thơm em.”
Ấn Tú ngồi đợi tính tiền, thấy Bạch Mão Sinh trả tiền xong mới đứng dậy, hai tay lắc qua lắc lại trong túi áo phao. Bạch Mão Sinh cúi đầu, phát hiện thời tiết lạnh giá tháng Mười Một đang đến nhưng Ấn Tú chỉ đi đôi giày vải, không xỏ tất.
Bạch Mão Sinh không biết Ấn Tú muốn tìm mình làm gì. Có lẽ chị ấy tìm được tầng dưới nhà mình là do mình từng vô tình nói địa chỉ khu nhà cho các bạn biết, vậy mà Ấn Tú cũng nhớ.
Ấn Tú đi cùng cô một đoạn đường: “Được rồi, cảm ơn em đã đãi chị bữa sáng.” Cô đưa tay ra, ngẩng đầu nhìn Bạch Mão Sinh cao hơn mình: “Mau cúi xuống.”
Bạch Mão Sinh ngoan ngoãn cúi đầu, để móng tay tím của Ấn Tú bới loạn trên tóc, chỉ khi mái tóc ngắn của cô biến thành ổ gà, Ấn Tú mới hài lòng nhìn tác phẩm: “Nhìn Tây hơn đấy.” Cô giấu tay đi: “Chị đi đây.”
Cô bé phía sau dõi theo một lúc, bỗng nói: “Đợi một chút.” Bảo Ấn Tú đứng tại chỗ chờ mình, chạy một mạch về phòng ngủ trên tầng năm, tìm chiếc mũ nhung đỏ cô đội đêm qua từ trong chiếc hộp nhỏ dưới tủ đầu giường, bên dưới là 500 tệ. Bạch Mão Sinh nghĩ một lúc, để lại một tờ, lấy 400 tệ chạy đến chỗ Ấn Tú và nói: “Cho chị.”
Ấn Tú kinh ngạc, nhìn chằm chằm những tờ tiền màu đỏ như không thể dời mắt: “Chị đâu có tiền trả lại.”
“Không cần trả lại.” Bạch Mão Sinh nhét 400 tệ vào túi áo Ấn Tú, có lẽ dưới lớp áo khoác ngoài của cô chỉ có một chiếc áo phông, từ bắp chân đến mắt cá chân trần trụi, có lẽ chỉ mặc độc chiếc quần đùi, móng tay bị thiếu vài chỗ chưa sơn, mặt mũi teo tóp khổ sở, ăn tận hai bát hoành thánh. Bạch Mão Sinh chắc chắn rằng Ấn Tú đang thiếu tiền.
Ấn Tú giữ chặt những tờ tiền đó, mỉm cười nhìn Bạch Mão Sinh: “Em thực sự là kẻ ngốc à?” Có chút đau khổ trong ánh mắt khi cô cười, Ấn Tú giữ lại cho mình hai tờ, trả lại túi áo của cô bé ngốc nghếch trước mặt hai tờ, khịt mũi: “Cảm ơn.”
Cô đi về phía trước trong làn sương trắng nhạt đầu đông, để lại Bạch Mão Sinh ngơ ngác nhìn phía sau: “Sao em lại là kẻ ngốc?” Bạch Mão Sinh giơ 200 tệ còn lại lên và cười: “Hì hì, em vẫn còn 300.”