Đầu óc tôi bay bổng, nghĩ đến cái gì cũng lộ hết ra ngoài.
[Tuy ta luôn nói ngài là ‘cẩu hoàng đế’, nhưng thật lòng mà nói, ngài là một hoàng đế tốt. Ngài cần chính yêu dân, không sa vào nữ sắc, dùng người đúng chỗ, còn trẻ vậy mà đã thuộc lòng thuật Đế Vương…] [Dân chúng có hoàng đế như ngài mới là may mắn của họ.] [Cũng là may mắn của ta.] [Tiêu Kỳ…]Ngay cả tiếng ‘bệ hạ’ tôi cũng không thèm gọi nữa, [Thật ra 4 năm nay ta ở trong hậu cung của ngài sống rất tốt.]
– — Chỉ là thi thoảng bị làm khó mà thôi.
– — Không cần nịnh bợ ai, không cần lấy nòng ai.
[Tiêu Kỳ, bên ngoài tuyết đnag rơi sao? Lạnh quá đi.]Tiêu Kỳ sờ lên mặt tôi, tay có chút run rẩy.
“Thanh Thanh, đợi thêm một lúc, sắp về cung rồi.”
[Không đợi nữa, ta buồn ngủ lắm.]“Tô Thanh Thanh! Nàng tỉnh táo lên chút!”
Não tôi không chuyển động nổi nữa, trong tâm thức là một vùng hỗn độn.
Chỉ nghe thấy Tiêu Kỳ không ngừng gọi “Tô Thanh Thanh”.
“Tô Thanh Thanh, không phải nàng vẫn luôn muốn trẫm hứa với nàng 1 chuyện nữa sao?”
[Ừm?]Tôi mạnh mẽ vực dậy tinh thần từ một mảng hỗn độn.
“Nàng tiếp tục sống, trẫm hứa với nàng.”
[Thật không?]“Quân vô hí ngôn.”
[Vậy đợi chuyện này kết thúc, ngài cho ta xuất cung đi, hình như ta…]Tôi dừng lại.
Tiêu Kỳ cũng im lặng.
Lần nữa không trả lời.
– — Ý thức của tôi lại bắt đầu mơ hồ.
“Được, trẫm đồng ý với nàng.”
“Nàng đừng ngủ.”
[HẾT CHƯƠNG 18]