Mà Đông Phương Bất Bại nhất thời đoán không ra Dương Liên Đình muốn làm cái gì, nhưng Liên đệ muốn làm gì y đều ủng hộ hết thảy vô điều kiện, cho nên ở một bên bảo trì trầm mặc, yên lặng hộ giá.
Dương Liên Đình trông giống như như được Lao Đức Nặc kia gọi một câu 『 đại hiệp 』xưng hô làm cho chấn phấn, cực kỳ kích động mà thúc ngựa phóng tới chỗ Nguyên Thiên Phách, trong miệng hoàn hô to: “Chớ sợ! Có Dương mỗ ở đây, ngươi mau lui lại đằng sau! Hung đồ, xem Dương gia kiếm pháp của ta đây!” Vừa nói vừa bổ một kiếm tới.
Nguyên Thiên Phách thấy hắn quả nhiên muốn quản chuyện thiên hạ, giận phát điên. Lại còn nghe hắn gọi lão một tiếng hung đồ, càng lộn ruột, quyết định phải giáo huấn hắn một trận cho hả.
Lúc đầu lão vốn cũng có chút e dè, nhưng thấy Dương Liên Đình còn la cái gì mà Dương gia kiếm pháp, biết ngay hắn chỉ là kẻ võ nghệ thấp kém, cười lạnh nói: “Chỉ có mấy thứ công phu mèo quào này mà cũng có dũng khí đi lại trên giang hồ? Cũng không tự nhìn xem mình là ai. Gia gia hôm nay hảo hảo giáo huấn ngươi, cho ngươi có đi chẳng có về!” Vừa nói hai tay vừa vận khí, bắt được trường kiếm đang đánh tới của Dương Liên Đình, vận đủ chưởng lực, ý muốn đối phó như với Lệnh Hồ Xung khi nãy, bẻ gãy trường kiếm của hắn.
Ai ngờ Dương Liên Đình đột nhiên ai nha kêu to một tiếng, thuận theo kiếm thế ngã lao về phía trước, lại rơi khỏi lưng ngựa. Trong miệng còn tiếng lớn gọi theo: “Vô sỉ, dám dùng ám khí!”
Nguyên Thiên Phách sửng sốt, còn đang mải nghĩ cái gì mà ám khí? Liền cảm thấy một trận gió lạnh ùn ùn kéo đến, còn lẫn trong đó cả sát khí khủng khiếp không rõ từ đâu, làm cho lỗ chân lông toàn thân lão nháy mắt rung bần bật.
Đông Phương Bất Bại ở phía sau Dương Liên Đình, mặc dù bị hắn cản tầm mắt, nhưng toàn bộ tinh thần vẫn chăm chú chú ý tình huống của hắn, trên thực tế cũng chưa phát hiện Nguyên Thiên Phách dùng ám khí gì.
Chỉ là Dương Liên Đình đột nhiên la lên như thế, liền khiến cho trái tim y hoảng sợ, sát khí liền nổi lên. Tuy biết rõ là Dương Liên Đình cố ý như thế, nghĩ muốn cứu mấy kẻ Hoa Sơn kia, nhưng cũng không kiềm nổi. Lại nói bất luận Liên đệ muốn làm cái gì, y cũng không có dị nghị.
Thế là y thuận theo ý tứ Dương Liên Đình buông tay xuống, Nguyên Thiên Phách còn chưa kịp hiểu chuyện ra làm sao, đã cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, giống như đang cưỡi mây bay lên. Thậm chí còn thấy rõ thanh niên áo xanh dưới chân ngựa ở đằng sau lão nhếch khóe miệng hướng lão cười lạnh. Bên tai rung mình nghe thấy một thanh âm lạnh băng: “Chỉ có mấy thứ công phu mèo quào này mà cũng có dũng khí đi lại trên giang hồ? Cũng không tự nhìn xem mình là ai. Gia gia hôm nay hảo hảo giáo huấn ngươi, cho ngươi có đi chẳng có về!”
Nguyên Thiên Phách cả một đời người cuối cùng nghe được câu nói kia, đúng là lời lão vừa mới đối Dương Liên Đình nói ra.
Rầm một tiếng, Nguyên Thiên Phách rụng xuống cách xa mười bước trên mặt đất, phát ra một tiếng rất lớn. Người không nhúc nhích, hai mắt vẫn còn trợn trừng, đã đoạn khí.
Từ lúc Dương Liên Đình rút kiếm tiến lên, đến lúc rơi khỏi ngựa, lại đến khi Nguyên Thiên Phách trúng một kích mất mạng, chỉ là chuyện diễn ra trong một hơi thở, có lẽ còn không đến hai phút.
Lao Đức Nặc lúc này ôm theo Nhạc Linh San vừa mới trốn tốt, nhân tiện nghe thấy phía sau đột nhiên im lặng. Gã quay đầu lại nhìn liếc một cái, rồi triệt để đần ra.
Lệnh Hồ Xung vừa bị Nguyên Thiên Phách đả thương không nhẹ, cánh tay gãy xương, toàn thân đau đớn. Nhưng chứng kiến Nguyên Thiên Phách hướng nhị sư đệ cùng tiểu sư muội đuổi theo, liền cắn răng bò dậy, dùng tay trái nhặt kiếm lên, cố hết sức lê lết đuổi tới đây. Không ngờ cố chạy được hai bước, liền thấy cơ thể phốp pháp phì nộn của Nguyên Thiên Phách không rõ từ đâu rụng xuống, rơi xuống đất ngay sau mình, mặt đất cũng bị lún sâu một hố.
Lệnh Hồ Xung cũng ngây ngốc đứng yên, trố mắt há miệng nhìn thi thể chết không nhắm mắt của Nguyên Thiên Phách.
Dương Liên Đình từ trên mặt đất bò dậy, Đông Phương Bất Bại đã phi thân đến bên cạnh hắn, lo lắng xem xét trên dưới: “Liên đệ, ngươi có bị thương không?”
Dương Liên Đình an ủi mà vỗ vỗ tay y, nói: “Ta không sao.” Đang nói thì nghe có tiếng từ hướng Lệnh Hồ Xung.
Đông Phương Bất Bại có chút nhíu mày, thấp giọng nói: “Ngươi vì sao muốn cứu bọn chúng?”
Dương Liên Đình kề sát bên tai y, hì hì cười nói: “Ngươi không cảm thấy làm cho Nhạc Bất Quần cái tên ngụy quân tử kia nợ thần giáo chúng ta một phần đại nhân tình, là chuyện thú vị lắm sao?” Đang nói vừa lại liếc liếc Lệnh Hồ Xung, nói: “Ta thấy tiểu tử có dũng có mưu, lại có nghĩa khí, còn là Hoa Sơn đại đệ tử, sau này nói sao cũng nhất định sẽ trở thành trụ cột của chính đạo. Cho hắn một nhân tình, so với Nhạc Bất Quần càng đáng tin.”
Đông Phương Bất Bại cúi đầu cười, nói: “Liên đệ nói rất đúng. Bất quá ta xem tiểu tử kia mao đầu mao cước, công phu cũng không đáng kỳ vọng cho lắm.”
Đó là ngươi không biết kỳ ngộ ngày sau.
Dương Liên Đình thầm nghĩ, Lệnh Hồ Xung học được Độc Cô Cửu Kiếm, kiếm pháp chí cao, thiên hạ vô song, gần như có thể so sánh ngang hàng với Quỳ Hoa Bảo Điển của Đông Phương Bất Bại. Hiện tại Đông Phương Bất Bại là lão bà của hắn, không thể để y chết trên tay Lệnh Hồ Xung cùng đám người Nhậm Ngã Hành, này cũng xem như phòng bị trước.
Hai người hắn bên này nhỏ giọng nói thầm, người bên kia cũng bình tĩnh trở lại.
Lệnh Hồ Xung phát hiện Nguyên Thiên Phách đã chết hắn, hít sâu một hơi, cuối cùng chậm rãi tìm về tri giác, xoay người hướng hai người Dương Liên Đình đi tới. Hắn một tay gãy xương, buông thõng xuống bên người, không cách nào ôm quyền, chỉ là nói: “Đa tạ ân nghĩa của hai vị, đối sư huynh muội ta ra tay tương trợ. Xin hỏi đại danh hai vị ân công, tại hạ Hoa Ssơn Lệnh Hồ Xung, sau này nhất định phải báo đáp nhị vị.”
Bên kia Lao Đức Nặc cũng chậm chậm bình tĩnh trở lại, buông tiểu sư muội, trước giải khai huyệt đạo của nàng, kiến nàng cũng một bị thương hại gì, cũng kiếp hậu dư sinh đỡ theo nàng lại đây, hướng hai người nói tạ.