– Còn gì được nữa? Cậu ta khi không sao lại chạy đến đây lấy nước của cậu chứ? Tớ thấy bọn họ cũng có mà. Chắc chắn là tìm cớ đến gần cậu!
Người nọ nghe được trong lòng liền vui như mở cờ, miệng oán trách bạn suy nghĩ lung tung, nhưng miệng không tự chủ được, cười rất tươi.
Bên này Hà Tịch thấy Dương Minh trở lại, tay còn cầm theo một chai nước. Cô nhận lấy, sau khi uống xong mới hỏi:
– Lấy từ chỗ Cảnh San San à?
Cậu lấy lại nước từ tay cô, đưa lên miệng uống một ngụm mới trả lời:
– Là dùng tiền mua.
Lần này Châu Bích là người mở miệng:
– Lớp trưởng không uống nước ngọt sao?
Hà Tịch mỉm cười không nói gì. Cô không uống nước có ga, nhưng uống nước ép trái cây, là chai nước rỗng nằm một góc kia. Nếu nói ra, chỉ sợ Châu Bích áy náy.
Bọn họ cứ thế tập đến khi trời chạng vạng tối. Sau khi thu dọn đồ đạc, ai có nhà người nấy về. Thời tiết vẫn còn lạnh, một lúc sau không vận động là thấy run rẩy liền.
Những ngày sau đó, bọn họ ngoài học ra thì chỉ biết tập chơi bóng rổ. Một tuần chăm chỉ tập luyện cũng coi như biết chơi. Ăn cơm xong, Hà Tịch một mình ở dưới sân bóng, cô ném bóng rất kém, 10 quả thì 9 quả ra ngoài. Những người khác không có kém như cô. Cô tập một hồi, có chút chán nản ngồi sụp xuống đất. Một đôi giày thể thao xuất hiện trước mặt. Dương Minh nhìn xuống cô nói:
– Không được thì đừng cố quá.
Cô lắc đầu. Trước nay đều vậy, chuyện gì cô không làm được thì sẽ nỗ lực đến khi thành công mới thôi. Một bài toán giải sai thì giải lại, một lần không đúng thì nhiều lần. Nếu cô dễ bỏ cuộc như vậy, thì đã không phải là hạng nhất của lớp.
Dương Minh kéo cô đứng dậy, nói cô ném cho cậu xem. Hà Tịch làm theo, lần nay có chút may mắn, suýt chút nữa vào rổ. Cậu đứng một bên quan sát sau đó đi tới vòng qua người cô, sửa giúp cô động tác tay và chân. Hà Tịch cảm nhận được hơi thở của cậu ngay trên đỉnh đầu, tay thì đang bị Dương Minh chỉnh hết chỗ này đến chỗ nọ, hơi mất tập trung. Cậu nhắc nhở:
– Tập trung vào mục tiêu.
Hà Tịch ậm ừ. Dương Minh nhắm rồi hướng tay cô ném đi.
– Vào rồi!
Cậu đứng qua một bên, để cô tự ném thêm mấy lần nữa. Một lúc sau, cậu nhìn đồng hồ, đến giờ lên lớp rồi. Được Dương Minh nhắc nhở, Hà Tịch đi nhặt lại bóng rồi theo cậu về. Trên đường đi, Hà Tịch nói với cậu:
– Chiều nay tan học có lẽ tôi không ở lại tập được.
– Sao vậy?
Hà Tịch giải thích là muốn đi mua một chút đồ. Vốn định để thi xong mới mua, nhưng nghĩ lại nếu đến sớm một chút, may mắn có khi chiếc vòng cô nhắm vẫn còn ở đó. Nếu không còn cũng không sao, mua cái khác là được. Chỉ là mấy ngày trước, mẹ cô nói đi ăn cưới người quen, ngoài một bộ váy mua từ lâu, trên người không thấy có thứ gì mới. Thế là cô đánh liều mang cả tiền học bổng cô để dành bấy lâu nay cộng với tiền cô đi làm thêm ra dùng.
Chiều chiều, Tử Lý chờ mãi vẫn không thấy người đâu liền cằn nhằn:
– Tiểu Tịch đâu, hay cậu ấy có chuyện gì?
Dương Minh vứt bóng vào tay cô nói:
– Chiều nay cậu ấy có việc, không ở lại tập.
Tử Lý hoài nghi:
– Có việc đáng ra phải nói với tôi, sao lại nói với cậu?
Cô nhận ra một điều, hình như hai người này ngày càng thân thiết, còn hay đi chung với nhau nữa. Dương Minh nhún vai:
– Ai biết? Có lẽ bởi vì cậu…phiền!
Bị câu nói này làm cho choáng váng, Tử Lý lẩm bẩm:
– Lẽ nào Tiểu Tịch thật sự thấy mình phiền? Không muốn chơi cùng mình nữa?
Tống Đại Nghĩa hay trách cô lắm mồm. Không lẽ Hà Tịch cũng nghĩ như thế? Cô…cô chỉ có một người bạn tốt nhất là Hà Tịch thôi. Tử Lý vội lao tới nắm vai của Dương Minh:
– Có phải Tiểu Tịch nói với cậu rằng tôi phiền thật không?
Dương Minh phì cười, gỡ tay cô xuống rồi nói:
– Đùa thôi.
Tử Lý sau khi lòng nhẹ nhõm thì bực tức đánh mạnh vào người cậu một cái, dám đem tình bạn thiêng liêng của hai người họ ra đùa.
– Tôi đánh chết cậu! Tôi đánh chết cậu!
Tống Đại Nghĩa đi tới hoãn lại:
– Rồi rồi, tập cho tử tế đi. Nói ít lại một chút có được không? Cậu xem ở đây có ai nói lắm như cậu không?
Lời vừa nói ra chỉ hận không thể nhét lại vào mồm. Tử Lý như một con ngựa điên lao tới đá cậu ta một cái. Còn dám nói cô lắm mồm?
Tống Đại Nghĩa đau đớn ôm chân. Trước nay chưa thấy đứa con gái nào mà ác thế này, ra tay đánh người không thương tiếc. Thử nghĩ đến nếu có ai đó là nữ dám gây sự với cô, e rằng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Hôm nay Hà Tịch không có ở đây, Dương Minh huấn luyện một mình Châu Bích. Cô gái này không phải là khó gần, chỉ là chậm nhiệt, ngại tiếp xúc với người không thân, rất giống với ai đó. Qua mấy ngày nói chuyện, đôi lúc cô có gì không biết, cũng sẽ chủ động mở miệng hỏi. Mà Châu Bích cũng dần coi Dương Minh là người bạn đầu tiên ở ngôi trường mới này. Lúc ngồi nghỉ Dương Minh vì để cô không bị ngại ngùng nên nói đùa một chút:
– Chúng ta cũng coi như có chút duyên. Lần đó tôi va phải cậu trước cửa tiệm, cậu còn nhớ chứ?
Châu Bích gật đầu. Cô vẫn nhớ, còn tưởng cậu quên lâu rồi. Lại nghe Dương Minh nói tiếp:
– Mọi người ai cũng nhiệt tình, cứ thoải mái chứ đừng ngại. Hà Tịch là lớp trưởng, thành tích học tập tốt, có điều cậu ấy có rất nhiều thứ phải lo. Sau này có gì không biết cứ hỏi chúng tôi, bất đắc dĩ mới tới tìm cậu ấy, có được không?
Người bên cạnh gật đầu liên tục làm cậu cảm thấy buồn cười. Cái điệu bộ này gần giống lúc Hà Tịch ngồi nghe thầy chủ nhiệm giảng giải đạo lý vậy.
Châu Bích thỉnh thoảng ngồi một bên nghe bọn họ nói chuyện, mới biết hoá ra Dương Minh cũng giống cô, là học sinh từ nơi khác chuyển đến. Ban nãy nghe Dương Minh nói, cảm giác cậu cùng Hà Tịch khá thân thiết, còn vì sợ cô gặp phiền phức mà rào trước. Lần đó tới quá cà phê, hình như cũng là tới để tìm Hà Tịch…
Trong lúc bọn họ đang chơi với bóng, Hà Tịch đi loanh quanh ở trung tâm thương mại. Chiếc vòng vẫn ở đó, thật may mắn. Cầm hộp vòng trong tay, còn có một đôi hoa tai nữa, đang có đợt giảm giá, không đắt lắm nên mua cho đủ bộ. Số tiền để dành của cô nay đã vơi đi nhiều, Hà Tịch đi đến một shop thời trang, tìm mua một chiếc váy. Trong lúc đi vòng quanh, vô tình thấy một đôi găng tay len màu đỏ. Trong đầu hiện ra bóng dáng của Dương Minh. Lần trước đến khu trượt tuyết, lúc đi cáp treo cậu để quên găng tay ở đó, khi về mới phát hiện. Cô nói hay là quay lại tìm thử, nhưng cậu nói mất rồi thì thôi, cũng không quan trọng lắm. Từ lúc gặp cậu, mỗi lần gặp chuyện đều là cậu giúp, mượn từ áo đến khăn, lời cảm ơn nói nhiều lần rồi nhưng không thấy đủ. Còn có bộ váy kia, cũng là nhận không của người ta. Cô nhìn giá đôi găng tay, đếm lại tiền, có thể mua được.
Hà Tịch vừa đi vừa nhìn thứ mình đang cầm trên tay. Sinh nhật của cậu là 13 tháng hai. Nếu đợi đến lúc đấy rồi tặng găng tay chắc sẽ bị người ta cười lên cười xuống. Nhưng nếu muốn đưa bây giờ thì biết lấy cớ gì đây?