Anh nhượng bộ thoả hiệp, tựa như sư tử lười nhác đang ngủ gật, cũng không giảm bớt chút hung hăng nào.
Cứ như một con sư tử mệt rã rời muốn cắn người, ai dám cho nó cắn chứ?
.
Vấn đề chỗ ngủ đêm nay cuối cùng đã giải quyết xong.
Đánh một vòng lớn, nhưng cách phân chia phòng cũng không khác ban đầu là mấy.
Tức nhưng không thiệt.
Trang trí trong các phòng đều giống nhau, mỗi phòng đều được gắn một con quạ đen.
Đây là loa truyền tin của hệ thống, trừ Du Hoặc và Tần Cứu đều đã sờ qua, những người khác không ai dám chạm vào.
.
Thời gian trôi nhanh đến 7:30.
Mọi người ngồi bên trong thấp thỏm lo lắng không ngừng khi bên tai đã vang lên tiếng kẽo kẹt ở gian phòng chính.
Cửa mở, bà lão Hắc cuối cùng cũng tỉnh.
Quạ đen quang quác kêu lên:
“Thi nghe chính thức bắt đầu, các thí sinh mau chóng có mặt, mỗi đoạn bài thi chỉ được nghe hai lần.”
Vừa thấy bà lão Hắc tỉnh, trưởng thôn cứ như chuột thấy mèo vậy.
Trước khi trốn đi, ông ta nói với mọi người: “Bà lão Hắc thường có quy tắc riêng khi gặp người khác, muốn vào cửa thì phải rút một lá bài trước.”
Lại rút bài?
Du Hoặc tức khắc xụ mặt xuống.
“Bài gì? Bài Poker hay là bài Tarot dành cho mấy đứa con gái?” Có thể là học kỳ trước Vu Văn bị hành không ít, nhưng giờ đây cậu thế mà đã hiểu ra: “Có phải để bói toán sau khi rút không?”
“Bói toán mày nghe hiểu được à?” Ông Vu tức giận nói.
“Cũng đúng, vậy rút làm gì?”
Thôn trưởng muốn nói rồi thôi, nhưng ông vẫn cất lời nhắc nhở: “Nó biểu thị cho việc đêm nay cậu có được ngủ ngon không đó.”
Ông ta cũng dự đoán được mọi người định nói gì, nên quay đầu bổ sung thêm một câu: “Không tránh được đâu, nhất định phải rút, nếu không hậu quả sẽ ảnh hưởng đến mạng sống.”
Thôn trưởng tựa hồ nhớ lại chuyện cũ, thoáng cái rùng mình.
“Dù sao thì cũng phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được chọc bà ta tức giận.”
Để lại mấy lời này xong, thôn trưởng vội vàng chạy đi.
Khoác vào chiếc áo quân đội, ông ta vội vã băng qua dòng sông đóng băng, vào một ngôi nhà khuất đối diện, cửa ra vào và cửa sổ đều đóng lại.
Trong khoảnh khắc đó, cả thôn nhất thời yên tĩnh, bờ bên kia sông và bờ bên này cứ như hai thế giới cách biệt.
.
Có bài kiểm tra trước làm kinh nghiệm, nên mọi người không dám trì hoãn, mau chóng tới trước cửa chỗ bà Hắc đang đứng.
Một thân gầy yếu, bà ta cứ như một con kền kền đang chờ ở cửa, mặt bà nhăn nhúm cứ như lớp vỏ cây lâu năm, hốc mắt sâu hoắc, nhưng đôi mắt lại phân trắng đen rõ ràng, tựa như một đứa trẻ.
Trái lại nó mang cho người ta một loại cảm giác kỳ lạ.
Bà ấy đội khăn trùm đầu đầy hoa văn phức tạp, hai tay lúc đeo đầy trang sức kêu leng keng leng keng.
Mấy cái trang sức đó hẳn rất nặng, âu thế nên mỗi lần bà ta muốn giơ tay lên đều rất khó khăn.
Tròng mắt bà Hắc không di chuyển mà nhìn chằm chằm vào mọi người vài giây, đột nhiên nở nụ cười, hàm răng mỏng nhọn hoắt, ai nhìn xong không lạnh cũng run.
Bà lẩm bẩm một câu gì đó, lấy ra một chồng bài ngay dưới ánh nhìn của mọi người, miệng bà lắp ba lắp bắp đưa tới trước mặt ông Vu.
“Tôi, tôi rút hả?” Ông Vu hoảng đến nói cũng không xong.
Bà lão Hắc đặt bài lên tay ông.
Ông Vu liếc mắt nhìn mọi người, do dự rút ra một lá bài.
Bà lão Hắc mở lên, vừa nhìn thấy mặt bài ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc.
Tuy rằng văn tự trên lá bài nhìn vào cũng chẳng hiểu, nhưng cái người đang cầm lưỡi hái khổng lồ đứng trên cây cột đá thì ai ai cũng biết rõ.
Vu Văn nhẹ giọng nói: “Cái đệt….. là Tử Thần (*) hả? Con không biết rõ ý nghĩa trên mặt bài lắm, nhưng hình như có Tử Thần……”
Sau lưng mọi người toát mồ hôi, mặt trắng bệch.
Bà lão Hắc lại cười khằng khặc, giọng giống như của một cô gái trẻ.
Đúng lúc này, bà ta đột nhiên tựa lên cửa sổ phát ra âm thanh két két.
Lại là tiếng dùng móng tay cào lên ấy…….
Thi được một khoảng thời gian rồi nên tiếng động này đối với mọi người đã quá đỗi quen thuộc.
Quả nhiên, trong chớp mắt, trên cánh cửa xuất hiện đề thi.
[Đề thi nghe: Yêu cầu các thí sinh dựa theo nội dung dưới đây mà trả lời.(1) Họ tên bà lão Hắc là gì?
(2) Người nhà bà lão Hắc ở đâu? Yêu cầu tìm bọn họ.
(3) Trong nhà bà lão Hắc có mấy người?
Yêu cầu đề thi: Sáng sớm bảy giờ ba mươi mỗi ngày sẽ thu bài, nếu không có điểm, chọn ngẫu nhiên một thí sinh cho vào quan tài.]
Vào quan tài……
Cho vào quan tài là ý gì chứ???
Khoảnh khắc đề thi vừa xuất hiện, cũng là lúc bà lão Hắc hé miệng, lộ ra hàm răng nhọn hoắc…..
Bà ta mở miệng nói một đoạn dài toàn là hồ ngôn loạn ngữ(*).
“……………………………”
Tám gương mặt đều ngẩn ra.
Trên cửa lại vang lên tiếng kẽo kẹt.
Phía dưới đề có thêm một hàng chữ: [Bài thi nghe được phát một lần, sau đó phát lại lần hai, mời các thí sinh nghiêm túc lắng nghe.]
Bà Hắc lại định mở miệng, đột nhiên từ đâu hiện ra một bàn tay, nhét vào một cục vải.
Nháy mắt miệng bà lão Hắc bị lắp kín.
Giọng Du Hoặc lãnh đạm vang lên: “Ngại quá, bà đợi chút sẽ được nói lại thôi.”
Mọi người: “???”
Trần Bân và Lương Nguyên Hạo mới gia nhập nên trợn mắt há hốc mồm………
Đù má còn được chơi như vậy à?!
