Tuyết Nhi cắn môi, nhìn Tô Tử Chiến, nhẹ nhàng phàn nàn: “Anh Tử Chiến, hình như em đã khiến Túc Bảo không vui…”
Tuyết nhi có thể nhìn ra rằng Tô Tử Chiến dường như cũng không thích cô em gái này cho lắm.
Khi mẹ đưa Tuyết Nhi đến, bà đã bảo cô bé hãy tiếp cận Tô Tử Chiến .
Trong lúc nhất thời, Tuyết Nhi cảm thấy rằng cô bé cũng thích chàng trai tên Tô Tử Chiến.
Trong đám trẻ con này chỉ gia cảnh của Tuyết Nhi chỉ đứng sau Tô gia, cho nên cũng có hai người hầu nhỏ đi cùng, hai người hầu nói với nhau: “Sao có thể làm như vậy, Tuyết Nhi đâu có chọc em ấy.”
“Tuyết Nhi đến để chúc mừng sinh nhật, sao em lại bảo cô ấy đi đi, không lịch sự chút nào.”
Những đứa trẻ khác tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi.
Túc Bảo nói những lời đó với Kỷ Trường, nhưng dường như Tuyết Nhi đã hiểu lầm, bé muốn giải thích.
Nhưng bé đột nhiên nhìn Tuyết Nhi, sau đó nhìn Tô Tử Chiến, cuối cùng im lặng.
Kỷ Trường chậc lưỡi: “Đứa nhỏ này lớn sớm rồi…”
Hắn biết thời cổ đại, sự cạnh tranh giữa thê thiếp và đích thứ rất khốc liệt, để sinh tồn, mẫu thân của đứa trẻ sẽ dạy chúng cách tranh đấu để đạt được lợi ích tốt nhất.
Hắn không ngờ rằng việc dạy dỗ con cái trong những gia đình giàu có này cũng giống như vậy …
Hai đứa trẻ vẫn đang chỉ trích bé: “Xin lỗi Tuyết Nhi đi.”
Túc Bảo mặt nghiêm nghị không nói gì.
Bé không làm gì sai cả, cô gái nhỏ tên Tuyết Nhi này rất kỳ lạ, cô ấy có vẻ hơi giống dì.
Túc Bảo cũng không muốn chia sẻ chiếc bánh với cô ấy. Thấy Túc Bảo không nói lời nào, hốc mắt
Tuyết Nhi đỏ lên: “Không sao… Chẳng lẽ Túc Bảo không thích chị!”
Tô Tử Chiến cau mày, cảm giác Tuyết Nhi đang bắt nạt Túc Bảo là thế nào nhỉ?
Cậu lạnh lùng nói: “Nếu em đã làm Túc Bảo không vui, vậy em nên xin lỗi đi, nếu không thì tại sao người khác phải thích em?”
Tuy rằng cậu không thích em gái mình, nhưng cậu cũng rất bao che người nhà.
Tuyết Nhi: “…”
Ở nhà, Tuyết Nhi có một cô em gái tới tuổi đi mẫu giáo, con bé thường giật đồ chơi của cô, mỗi lần như thế Tuyết Nhi chỉ cần ăn nói đáng thương, bố mẹ sẽ đứng về phía cô mà mắng em gái. Tại sao Tô Tử Chiến lại không giống vậy? Tuyết Nhi chưa bao giờ thấy mình bị bắt nạt như thế, hốc mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi!”
Trong lòng Tuyết Nhi vô cùng tức giận, mẹ nói Túc Bảo rất mưu mô, ban đầu cô còn không tin, hóa ra thật sự đúng như vậy.
Tuyết Nhi cảm thấy mình bị Tô Tử Chiến ghét bỏ, tất cả những chuyện này đều do Túc Bảo gây ra.
Ngay khi cô còn đang suy nghĩ, một bóng người nhỏ bé đột nhiên lao về phía hoa viên!
Không hề chần chừ, Hạnh Hân túm lấy váy Túc Bảo, kêu lên: “Váy này là của tao!”
“Mày cướp váy của tao!”
Túc Bảo bị cô kéo đến loạng choạng, bánh kem trong tay rơi xuống váy!
Bé sững người một lúc, cố gắng giải thích: “Đây là váy mà cậu đưa cho em mà.”
Hạnh Hân hoàn toàn không nghe, vung bàn tay nhỏ bé của mình lên, dùng lòng bàn tay đánh vào mặt Túc Bảo.
Chát
“Tao đánh chết mày! Tao đánh chết mày!”
Hạnh Hân tức giận gào lên: “tạo hận mày, mày không được phép ở nhà của tao! Cút đi!”
Túc Bảo đột nhiên nổi giận!
Hạnh Hân cướp Tiểu Ngũ của bé, cướp váy của bé, bây giờ còn đánh bé!
Chiếc váy này là do cậu tặng cho bé!
Túc Bảo dùng sức đẩy Hạnh Hân ra, Hạnh Hân ngồi bệt xuống đất, lớn tiếng khóc.
“Mày đánh tao, sao mày dám đánh tao!”
Tiếng la hét gào rống của Hạnh Hân làm mọi người xung quang chú ý chạy tới.
Hừ, mẹ nói vì Túc Bảo mà các cậu và ông bà nội mới không còn yêu thương Hạnh Hân nữa.
Túc Bảo cắn cắn môi, có lẽ là bởi vì hoàn cảnh mới làm cho bé có chút bất an, nhưng trong mắt vẫn lộ vẻ kiên định.
Bé hung hăng không chịu nhận thua nói: “Chị đánh em, em mới đẩy chị ra.”
Mẹ nói, không được để bị bắt nạt, nếu ai đánh con, thì con phải đánh lại họ dù là lý do gì đi nữa.
Bé đã giải thích với chị Hạnh Hân rồi, chị ấy không nghe, hơn nữa còn đánh bé nên bé mới làm như vậy.
Hạnh Hân bật khóc, trước nay cô đánh ai, họ cũng không dám đánh trả, sao Túc Bảo lại đánh trả chứ?
Hai đứa trẻ cứ như vậy vật lộn với nhau, chiếc vòng màu đỏ ở cổ tay Túc Bảo chợt loé lên, Hạnh Hân bị một cái tát bất ngờ đánh bay ra ngoài…
Hạnh Hân ngã xuống đất. chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, lập tức oà khóc.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, hai người bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại, trận chiến đã kết thúc, bọn trẻ xung quanh đều sững sờ…
Tô Tử Chiến cũng sững sờ, anh hầu như chưa kịp phản ứng gì cho đến khi hạnh Hân đột nhiên bay ra ngoài.
Mặc dù không thích em gái lắm, nhưng nhiệm vụ được ba giao cho là hãy chăm sóc em gái thật tốt nên Tô Tử Chiến vội vàng chạy đến giúp đỡ Túc Bảo.
“Em ổn chứ?” Cậu hỏi.
Túc Bảo hai mắt đỏ hoe lắc đầu, mím chặt môi không nói gì. Hạnh Hân thì không như vậy, con bé bắt đầu khóc lóc, hét toáng lên.
Cuộc chiến giữa hai đứa trẻ thật sự rất đột ngột, những người tham gia bữa tiệc ngày hôm nay ai cũng nuôi con gái thành tiểu thư khuê các để sau nay có thể làm một phu nhân chuẩn mực, ai có thể ngờ rằng hai cô con gái của nhà giàu bậc nhất lại đánh nhau giữa bàn dân thiên hạ thế này?
Vệ Uyển chạy tới, đau lòng nhìn vết đỏ trên mặt Hạnh Hân mà nổi giận. “Làm sao con có thể đánh chị gái mình như vậy?”
Túc Bảo nắm chặt váy nói: “Là chị đánh con trước…”
Vệ Uyển gắt lên: “Vớ vẩn! Hạnh Hân sao có thể đánh người được!”
Tô Tử Chiến cau mày, lạnh lùng nói: “Thím hai, là Hạnh Hân đánh trước.”
Hạnh Hân lập tức gào khóc: “Là nó đánh con trước! Đây rõ ràng là váy của con mà! Túc Bảo giật váy của con lại còn đánh người! Tô
Bảo là đứa bé hư, là bạch liên hoa đầy mưu mô.”
Hạnh Hân đã nói lại những gì mà cô bé nghe được từ cuộ nói chuyện giữa mẹ và bà ngoại của mình.
Các loại biểu cảm lóe lên trên khuôn mặt của mọi người.
“Ồ – hóa ra thứ Túc Bảo đang mặc là váy của Hạnh Hân!”
“Đứa trẻ này đã giật lấy chiếc váy yêu quý của chị gái mình sao?”
“Nhà họ Tô vẫn nuông chiều cô, Hạnh Hân thực sự rất đáng thương!”