“Bà Tôn, bà Lý…” Úc Ninh chào hỏi từng người, cuối cùng mới dắt tay bà ngoại, “Bà ngoại.”
Nụ cười trên mặt bà ngoại Úc Ninh càng đậm, “Ai da, sao giờ này lại về? Có say tàu xe không? Có khó chịu ở đâu không?”
Thấy vậy, những người khác cũng không nán lại nữa, tất cả tản ra về nhà, trước khi đi còn không quên cho Úc Ninh chút đồ ăn vặt.
Úc Ninh nắm tay bà ngoại, từ đầu ngõ đi vào: “Không ạ, con hết say xe rồi, hết từ lâu rồi cơ.”
“Bà lại đi nhảy quảng trường ạ?”
“Đúng đúng, nóng lắm.”
“Ninh Ninh không bận công việc nữa à?”
Úc Ninh cảm thấy may mắn, tuy rằng bà ngoại biết cậu dùng máy tính kiếm tiền, nhưng không thạo tán gẫu trên mạng, cùng lắm chỉ có thể gửi Wechat cho Úc Ninh. Người già quanh đây đều không có con cái, không ai biết cách dùng Internet.
Cho nên bà ngoại cũng không biết chuyện của Úc Ninh dạo này.
Úc Ninh gật đầu, “Phải ạ, đang nghỉ hè nên con về chơi ít bữa, sắp đi học lại rồi, thời gian eo hẹp.”
Bà ngoại lớn tuổi, bước đi rất chậm, bước chân của Úc Ninh cũng bất giác chậm lại.
Con hẻm này, khi Úc Ninh còn nhỏ không có đèn đường, nhưng bây giờ đã lắp cả dãy, ánh đèn loang lổ, bóng hai bà cháu kéo dài thật dài dưới ánh sáng.
Rất ấm áp.
“Sao không để dành mấy ngày mà nghỉ ngơi? Chạy tới chạy lui rất mệt, bà cũng đâu phải không tự chăm sóc mình được đâu.” Tuy bà ngoại ngoài miệng nói như vậy, nhưng không thể giấu nổi nụ cười tươi rói trên khuôn mặt.
Úc Ninh không nói toạc ra mình muốn về nhà.
Bà ngoại cũng không nói thêm gì nữa, ánh mắt hơi lấp lóe, sau đó lại bắt đầu hỏi thăm cuộc sống của Úc Ninh.
Về đến nhà, đúng như Úc Ninh sở liệu, cậu vừa lấy sủi cảo ra, bà liền nghĩ linh tinh.
“Con ăn đi, bình thường bà ăn nhiều món ngon lắm.”
Úc Ninh bỏ sủi cảo vào tủ lạnh, định hấp một ít cho bữa tối, bà ngoại lập tức đẩy cậu ra khỏi phòng bếp, “Để đấy để đấy, con xem TV đi!”
Úc Ninh biết không cưỡng được bà ngoại, nên cũng không kì kèo với bà, ngoan ngoãn ngồi trên sofa lướt điện thoại.
Trên TV đang chiếu một bộ phim mẹ chồng nàng dâu mà Úc Ninh chưa từng xem, cậu không có hứng thú, cúi đầu nghịch điện thoại trong tay, thỉnh thoảng lại nhìn bóng dáng bà ngoại trong bếp.
Bà đã già đi rất nhiều.
Úc Ninh lướt ngón tay trên màn hình, đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Bà ơi! Có kết quả kiểm tra sức khỏe tập thể nửa đầu năm chưa ạ?”
Mặc dù khu nhà họ ở đã cũ kỹ nhưng thị trấn vẫn bố trí khám sức khỏe cho người già sống một mình sáu tháng một lần, đây cũng là chủ trương từ trên xuống.
Mấy năm nay sức khỏe bà ngoại vẫn khỏe mạnh, mỗi lần kiểm tra xong, bà đều vô cùng cảm khái cho Úc Ninh xem báo cáo kiểm tra sức khỏe, còn nói không phát hiện ra gì bất thường.
Cậu hỏi xong, bà cụ đang bận rộn trong bếp bỗng sững lại một chút.
Nhưng Úc Ninh ngồi khá xa, không thấy rõ.
Một lúc sau, bà mới xoay người lại, trên mặt mang theo nụ cười, “Chưa có, chắc năm nay bị trì hoãn rồi.”
Úc Ninh không nghĩ nhiều, “Bà ra xem TV đi, để con làm nốt cho.”
Nói rồi cậu đứng dậy chen vào nhà bếp.
Không gian nhà bếp hơi nhỏ.
Bà ngoại thấy cậu đi vào, liền chỉ cho cậu những món chưa nấu xong.
Lần này, bà rất thoải mái mà đi ra ngoài.
Sau khi quay lưng đi, bà cụ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm dưới ánh đèn mờ ảo.
Ăn xong bữa tối, hai bà cháu làm ổ trên sofa làm việc riêng.
Bà ngoại ngồi móc áo len ở bên cạnh, Úc Ninh lẳng lặng dùng điện thoại làm bài, đây là khoảng thời gian mà cậu thích nhất.
“Ninh Ninh à.”
Nghe thấy bà ngoại gọi, Úc Ninh ngước mặt lên.
Mái tóc ngoại đã bạc trắng.
Bởi vì một mình nuôi cậu khôn lớn, trông bà khắc khổ hơn nhiều những người già cùng tuổi, nhưng Úc Ninh vẫn luôn cảm thấy tâm hồn bà lúc nào cũng trẻ trung.
Cậu đáp một tiếng, “Sao ạ?”
Bà ngoại đột nhiên toét miệng cười, Úc Ninh bỗng chốc có dự cảm xấu, quả nhiên một giây sau, bà ngoại nói tiếp.
“Con với thằng bé kia thế nào rồi?”
Úc Ninh khựng lại, nụ cười của bà vốn rất hiền lành, lúc này chợt…có mấy phần hóng hớt.
Úc Ninh mở to mắt, không dám nhìn thẳng mắt bà mà nói dối, chỉ có thể quay đầu đi, khô khốc nói: “Tốt ạ.”
Bà ngoại chỉ nghĩ cậu xấu hổ, dù sao Úc Ninh lớn như vậy vẫn chưa từng yêu đương với ai.
Sau khi biết tính hướng của Úc Ninh, bà cũng từng rất bối rối, điều gì đã khiến xu hướng tính dục của Úc Ninh khác với người khác? Có lẽ vì lúc nhỏ không nhận đươc tình yêu thương của ba mẹ, mà bà cũng cho chưa đủ.
Cuộc sống trước kia của Ninh Ninh đã đủ khổ, bà không thể lại để cho Ninh Ninh sau đó cũng khổ, không thể để cậu chịu ủy khuất.
Vì không biết gì về đồng tính luyến ái, bà đã cố gắng tìm thông tin trên những tờ báo.
Cũng may, xã hội hiện đại vô cùng khoan dung với xu hướng tính dục.
Thậm chí bà còn tìm thấy một luận văn liên quan đến tính hướng.
Cháu trai của bà không phải thứ gì dị loại.
“Đừng có ngại, bà ngoại cũng là người từng trải mà, có phải không biết gì về chuyện yêu đương đâu nào.”
Úc Ninh cảm thấy hôm nay bà ngoại rất thích hóng hớt.
Cậu khẽ ừ một tiếng, “Không có ngại mà, bà ngoại, bọn con mới quen nhau không lâu, tiếp xúc cũng chưa nhiều.”
Cậu suy nghĩ một chút, không muốn khiến bà ngoại thất vọng, liền nghiêm nghiêm túc nói, “Công việc của anh ấy nhá bận, bọn con cũng ít có cơ hội gặp mặt.”
Cậu nói xong, bà ngoại hơi nhướng mày, “Vậy chẳng phải là yêu xa sao? Cũng không đúng, con với đứa nhỏ ấy ở chung một thành phố, nhưng bình thường không thể gặp mặt?”
“Vậy thì…” Bà ngoại trầm ngâm một lát, “Hai đứa không nói chuyện được mấy, hay để bà ngoại giới thiệu người khác cho nhé? Cái cậu nghiên cứu sinh lần trước…”
Úc Ninh thực sự không biết tại sao bà lại đột nhiên nóng lòng với chuyện này, giống như những bà hàng xóm cả ngày bận rộn với chuyện yêu đương của con cái nhà khác vậy.
Cậu đành đánh gãy, “Không… Bà ngoại, tình cảm của bọn con…ổn lắm.”
Nói rồi ánh mắt cậu lóe lên.
Vẻ mặt bà ngoại nghiêm túc, “Nhưng hai đứa không thể thường xuyên gặp mặt, vậy sao mà bồi dưỡng tình cảm được? Không thể cùng con hẹn hò?”
Úc Ninh: “…” Trước giờ cậu không biết yêu đương trong suy nghĩ của bà là phải dính nhau mọi lúc mọi nơi đấy.
Cậu cân nhắc một hồi, “Không phải thế đâu, bình thường bọn con… cũng hẹn hò mà, không gặp được thì gọi video ạ.”
Cứ nói thế mãi, đến mức cậu còn tưởng mọi chuyện là thật.
Tuy cậu và Lục Quyện không gặp mặt, nhưng thật sự ngay nào cũng nhắn tin, dù chỉ là mấy dòng ngắn cũn.
Bà ngoại nhìn cậu, thấy hai má cậu ửng hồng dưới ánh đèn, chút lo lắng vừa dấy lên lập tức tiêu tan, nói, “Thế thì tốt quá, cuối tuần dẫn thằng bé đến ăn cơm nhé?”
“Bà ngoại vẫn chưa gặp thằng bé ấy đâu, để bà đánh giá cho?”
Úc Ninh: “…”
Cái gì cơ, không phải bà giới thiệu anh ấy cho con sao, còn thổi phồng anh ấy lên mây! Vậy mà chưa từng gặp người ta! Lại còn muốn mời người ta đến nhà để đánh giá?
