Đoạn Thu Hằng cười bí hiểm nói tiếp:
– Làm một vương phi cũng cần phải thông thạo nghi lễ cung đình mà!
Thu Đào cảm thấy thẹn thùng do trót lỡ lời với muội muội, vì đâu phải ai cũng tham lam danh vọng, với Thu Hằng thì ắt hẳn việc được gả cho Lê Hạo làm một vương phi mới là tốt nhất.
– Muội nói phải! Chiêu Nghi thì đã sao? Phải gả cho một người mình không có tình cảm cũng chẳng có ý nghĩa gì! – Thu Đào lại chống tay lên cằm chán nản trả lời.
Thu Hằng lúc này mới chú ý đến dáng điệu sầu não của Thu Đào, nàng cũng hiểu trong lòng Thu Đào vốn không hề có Hoàng Thượng, bất giác Thu Hằng thấy thương hại tỷ tỷ nên nhẹ nhàng đến bên cạnh nắm lấy bàn tay Thu Đào vỗ vỗ ra chiều an ủi chứ không nói thêm điều gì.
– Yên tâm, ta không sao đâu! – Thu Đào cũng trìu mến nắm lấy tay muội muội trấn an.
* * *
Rốt cuộc triều đình cũng đưa tin Hoàng Thượng đã hồi cung.
Nhà vua mở yến tiệc thiết đãi ba quân tướng sĩ suốt ba ngày ba đêm, cửa cung lúc nào cũng tấp nập người qua lại. Nguyễn Đức Trung cũng bận bịu suốt ngày, ông vào cung từ sáng tinh mơ, đến tối mịt mới trở về phủ.
Riêng Thu Đào khi biết tin toàn quân đã về thành thì rất đỗi vui mừng, trong suốt ba ngày hoàng cung thiết yến, mỗi ngày hai lần vào buổi sáng và chiều Thu Đào đều đến tìm Lê Hạo nhưng không gặp được, Ngô phu nhân luôn trả lời rằng chàng bận việc triều chính trong cung chưa trở về. Nàng cứ một lần rồi một lần thất vọng ra về, lòng như lửa đốt vì muốn biết tin tức về Lê Tuấn. Thu Đào đấm ngực tự trách:
– Mình thật là vô dụng, quen biết chàng bấy lâu nay mà cũng không hỏi được khi cần tìm chàng thì phải làm thế nào! Chẳng lẽ bây giờ lại đi hỏi cha về một nam nhân khác thì xấu hổ chết mất!
Trong lúc bế tắc không tìm ra cách nào để trở về thời đại thuộc về mình, ở chốn này chỉ có Lê Hạo và Lê Tuấn là hai người rất quan trọng đối với nàng, một người nàng xem là Sỹ Thành từng rất yêu thương, một người mang lại cảm giác bình yên giữa nơi xa lạ, thế mà đã gần một tháng trời không được gặp mặt, không có tin tức gì..
Thu Đào như chú chim lạc đàn, bơ vơ và lạc lỏng.
Hoàng thành Thăng Long tiết trời trở lạnh, hương hoa sữa phiêu diêu trong từng cơn gió thoáng qua bất chợt, những nhánh hoa lộc vừng rủ xuống như hàng nghìn chùm pháo đỏ bay phất phơ trên mặt hồ trong xanh. Hôm nay lại là một ngày có chợ phiên, từ sáng sớm Thu Đào đã lôi Xuân Mai ra khỏi phủ để cùng nàng dạo chơi. Thu Đào cũng như bao lần khác, nàng đi đằng trước Xuân Mai hết xem cái này đến ngắm cái kia, tiện tay thì cầm hai ba món đồ chơi hoặc bánh kẹo cho vào giỏ xách, Xuân Mai cứ thế đi theo trả tiền. Mỗi lần đại tiểu thư đi chợ phiên về là gia nhân trong phủ ai nấy đều có đồ ăn thức uống, vải vóc, áo quần nhiều như là một tháng nhận bổng lộc. Cũng vì thế Thu Đào được tất cả mọi người trong phủ vô cùng quý mến.
Chợ phiên hôm nay Thu Đào cảm giác hơi khác thường ngày, những món hàng bày bán đa số là đồ gốm sứ nhìn rất lạ mắt, khác hẳn với phong cách gốm sứ Đại Việt mà vài tháng nay nàng vẫn trông thấy, còn có những loại tơ lụa nhiều màu sắc bắt mắt, hoa văn tinh xảo hiếm thấy. Thỉnh thoảng đâu đó nàng còn nghe được giọng của những thương buôn nói tiếng Trung Hoa nhưng có vẻ hơi khác với loại tiếng Hoa phổ thông đã được học, nghe bảy chữ được, ba chữ mất, hiểu cũng bập bõm. Nàng thì thầm với Xuân Mai:
– Thì ra tiếng Trung Quốc cổ là như vậy! Cũng không hoàn toàn giống với thời hiện đại, nghe cũng không hiểu hết được!
Xuân Mai tròn mắt hỏi lại:
– “Trung Quốc” gì chứ! Đây là tiếng của người Minh Triều, mọi năm lúc vào Thu họ hay sang đây buôn vải với dân Đại Việt ta, em nghe nói phương Bắc khí hậu lạnh giá, vải vóc của họ mặc vào ấm lại mềm nên bán rất chạy, nhưng giá thành rất đắc, nô tì như chúng em chưa bao giờ được mặc thử hết!
Thu Đào nghe xong rất thích thú, liền kéo Xuân Mai sà ngay vào một gian hàng bán vải mà sờ mó xem thử. Hai cô gái tíu ta tíu tít bình phẩm về chất liệu và màu sắc của chúng, Thu Đào còn ướm hẳn lên người xem có hợp hay không mỗi lúc nhìn thấy hoa văn ưng ý. Họ mãi mê chọn lựa nên không để ý gã chủ gian hàng lén nháy mắt một cái với một tên đồng bọn đứng lẫn khuất trong đám đông sau lưng Thu Đào. Gã đồng bọn nhận được hiệu lệnh liền giả vờ xem hàng để tiến đến, lợi dụng đám đông áp sát vào hai cô gái, nhanh tay cắt phăng túi tiền Xuân Mai treo ở thắt lưng lúc nào thần không hay quỷ không biết.
Khi đã chọn xong vài xấp vải, Thu Đào bảo Xuân Mai lấy túi tiền ra trả thì cả hai mới hốt hoảng nhận ra tiền đã không còn nữa. Xuân Mai sờ soạng khắp người mình rồi hốt hoảng kêu lên:
– Chết rồi! Túi tiền của em đâu mất rồi!
– Cái gì? Rơi mất rồi à? – Thu Đào hoang mang hỏi.
Sau một hồi lục lọi khắp người và chiếc giỏ mang theo, cả hai xuôi xị nét mặt, chấp nhận rằng tiền đã mất hết cả. Thu Đào lấm lét nhìn lão chủ gian hàng xin lỗi:
– Bọn ta.. làm rơi mất túi tiền! Thật xin lỗi, ta không mua nữa!
Lúc này lão chủ hàng cười khẩy một cái rồi lật bài ngửa, giọng lơ lớ nói tiếng Việt không thạo nhưng rất hung hăng, tỏ rõ sự lưu manh của lão:
– Cái gì, ngươi lật tung hết cả gian hàng của ta, giờ nói một tiếng không mua là xong sao! Ta hỏi lại lần nữa, mua hay không?
– Nhưng bây giờ ta đã đánh rơi hết tiền, thật xin lỗi..
Lão chủ hàng gạt phăng đi:
– Không có xin lỗi gì hết, một là ngươi trả tiền, hai là ta sẽ bắt các ngươi làm nô tì để bù lỗ!
Xuân Mai tức giận cãi lại:
– To gan! Ông dám bắt tiểu thư nhà ta làm nô tì, chán sống rồi đúng không, đúng là mắt chó không biết thái sơn..
Xuân Mai chưa nói hết câu thì một toáng người có đến hơn chục tên hùng hổ kéo đến ngay sau cái khoát tay ra hiệu của lão chủ hàng. Chúng nhanh chóng khống chế hai cô gái, bẻ ngược hai tay ra sau lưng mặc cho Xuân Mai và Thu Đào chống cự đòi thả ra. Một tên râu ria lởm chởm, da đen, đôi mắt tròng trắng lo hơn tròng đen lại có vân đỏ dữ tợn xuất hiện, hắn rẻ đám đông sang hai bên, phách lối bước ra trước mặt Thu Đào nói lớn:
– Kẻ nào dám phá rối địa bàng của ta đấy!
– Hoàng Đại ca! – Lão chủ gian hàng và đám lâu la đồng loạt cúi chào hắn.
Lê Đắc Hoàng là một gã lưu manh khét tiếng cả kinh thành. Hắn chính là hậu thuẫn cho đám thương buôn Bắc triều lộng hành buôn gian bán lận, thường hay mượn cớ ức hiếp dân đen để thu tiền bảo kê, lắm khi còn vô cớ bắt bớ nhiều cô gái bán sang phương Bắc làm bô bộc cho những gia đình trọc phú hay tệ hơn là vào các kỹ viện. Sỡ dĩ Lê Đắc Hoàng lộng hành được như thế là dựa vào em trai của hắn – Lê Đắc Ninh vốn là một thủ lĩnh đội thị vệ trong hoàng thành, thuộc Ngự Tiền Vệ của Nguyễn Đức Trung, giữ nhiệm vụ tuần tra trong và ngoài hoàng cung, cùng với đội Cẩm Y Vệ đảm bảo an ninh cho nội thành Thăng Long.
Thu Đào đoán tình thế có vẻ không ổn, bèn hạ giọng:
– Cùng lắm bọn ta sẽ trả tiền, các ngươi làm gì mà phải bắt bớ bọn ta như thế!
Lê Đắc Hoàng khoanh tay trước ngực hống hách nói:
– Mỹ nhân! Nể tình nàng xinh đẹp ta sẽ nhẹ tay. Tiền tất nhiên sẽ phải trả, nhưng tì nữ của nàng dám chửi bới thương buôn, làm ảnh hưởng giao thương của kinh thành, nàng phải đền bù thêm mới đúng!
Thu Đào vì muốn yên chuyện, vả lại hiện nay nàng đường đường là vị tiểu thư danh giá chẳng thiếu gì tiền, nên mạnh dạn hứa:
– Được! Ngươi muốn bao nhiêu ta cũng trả, mau thả bọn ta ra!
Lê Đắc Hoàng lại cười khẩy:
– Chẳng phải túi tiền nàng bị mất rồi sao? Nàng lấy gì trả?
– Bọn ta về nhà mang tiền đến là được chứ gì! – Thu Đào đáp.
– Nàng nghĩ bọn ta ngu chắc! Không khéo nàng trốn mất, hoặc giả nàng lừa dắt bọn ta về sào huyệt, cả hội nhà nàng đánh đuổi thì bọn ta chỉ có mất trắng! Như thế này vậy, nàng ở lại đây làm tin, ả tì nữ của nàng về nhà mang đến đây ba trăm quan tiền!
– Cái gì! Ba trăm quan tiền? Đúng là quân ăn cướp! – Xuân Mai tức tối chửi đỏng!
– Không trả thì theo bọn ta về nhà làm nô bộc mà gán nợ! – Gã chủ hàng cũng lớn giọng mắng lại.
Thu Đào biết đã rơi vào tay những phường du đảng liền bảo Xuân Mai im lặng và về nhà lấy tiền. Nhưng Xuân Mai làm sao dám bỏ lại vị tiểu thư vô cùng quý giá của Điện Tiền Phủ lại, không khéo thì bay đầu cả dòng tộc vì dám làm tổn hại đến Chiêu Nghi tương lai của Hoàng Thượng, nàng khổ sở van nài chúng:
– Xin các ngươi, muốn giữ làm tin thì hãy giữ ta, để cho tiểu thư được về nhà lấy tiền!
Bọn chúng nghe xong liền phá lên cười, Lê Đắc Hoàng giọng bỡn cợt mà rằng:
– Giữ ả nô tì không đáng một xu như ngươi để làm gì? Nhà họ lại chịu bỏ ba trăm quan ra chuộc tên hạ nhân như ngươi à! Để tiểu thư nhà ngươi lại đây! Mau đi về lấy tiền!
Mặc cho Xuân Mai tội nghiệp khóc lóc van xin, chúng vẫn không đồng ý thả Thu Đào. Biết rơi vào thế khó, dây dưa thêm chỉ phí mất thời gian, Thu Đào bèn an ủi Xuân Mai một lúc, hứa sẽ tự biết chăm sóc bản thân, nàng còn giải thích thêm rằng bọn chúng cũng chỉ cần tiền mà thôi, khuyên Xuân Mai hãy nhanh chóng về phủ cầu cứu, có tiền rồi ắt nàng sẽ được thả.
Chứng kiến hai cô gái bị bọn lưu manh ức hiếp từ nãy đến giờ nhưng không một ai dám lên tiếng giúp đỡ, họ chỉ biết lấm lét trộm nhìn, cùng lắm là nán lại xem một lúc rồi cũng chỉ đành lắc đầu thở dài bỏ đi. Vì ai nấy đều biết rõ hai cô gái tội nghiệp lại sập bẫy bọn người của Lê Đắc Hoàng như biết bao nạn nhân khác, nhưng do nể sợ thế lực của em trai hắn nên chẳng ai dám ra tay tương trợ.
Xuân Mai sau một hồi phân vân, rốt cuộc cũng đành nghe theo lời Thu Đào mà một mình về phủ lấy thêm tiền, đi được vài ba bước nàng ta lại quay đầu nhìn Thu Đào với ánh mắt hoang mang đến tội nghiệp. Biết không còn cách khác, Xuân Mai cảnh cáo chúng một câu trước khi bỏ đi:
– Đây là đại tiểu thư của phủ Điện Tiền Chỉ Huy Sứ, các ngươi dám động đến một sợi tóc của tiểu thư thì hãy chờ chết đi!
Lê Đắc Hoàng vốn là kẻ thất học không hiểu biết chuyện quan chức, lại luôn hống hách tự cao vì người em trai được làm thủ lĩnh thị vệ ngự tiền, trong mắt hắn chẳng có ai quyền cao chức trọng bằng em trai Lê Đắc Ninh cả. Vì vậy hắn còn cười lớn thách thức lại Xuân Mai:
– Con nhà quan to thế cơ à! Ta sợ quá đi mất!
Rồi cả bọn phá lên cười ngạo nghễ.
Trước sự ngông cuồng của chúng, Thu Đào rất hoảng sợ mặc dù luôn cố tỏ ra bình tĩnh. Nhìn theo bóng Xuân Mai đang tất tả chạy vội vàng về phủ, Thu Đào thấy quả tim trong ngực lại đánh trống liên hồi, mồ hôi vả ra như tắm.
– Xuân Mai! Ta sợ lắm! Em mau trở lại nhé! – Thu Đào cắn môi thầm cần khẩn.
* * * Hết chương 18 —-
Chú thích:
1. (*) Chế phục: Quy định về áo mũ trong hoàng cung thời phong kiến.