Lâm Thu Thạch: “Vãi chưởng! Nguyễn Nam Chúc!”
Nguyễn Nam Chúc: “Gọi tôi Nguyễn Bạch Khiết cảm ơn.”
Lâm Thu Thạch trợn tròn đôi mắt: “Tại sao cậu phải mặc đồ nữ??”
Nguyễn Nam Chúc: “Sở thích.”
Lâm Thu Thạch: “……” Tuy rằng lúc trước Nguyễn Nam Chúc đã giải thích rồi, nhưng lúc hắn thật sự nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc ăn mặc như vậy vẫn là chịu sự kích thích nghiêm trọng.
Làm một người lương thiện mỗi ngày trầm mê tăng ca, hoàn toàn không biết quần áo phụ nữ là gì, Lâm Thu Thạch thất hồn lạc phách mở cửa cho Nguyễn Nam Chúc, biểu tình bi thương tới cực điểm.
“Bộ dáng anh sao lại thế này.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Biết là sắp chết sao?”
Lâm Thu Thạch: “Không, không có việc gì.” Hắn quá bi thương, thậm chí hoàn toàn không thể khống chế biểu cảm của bản thân.
Cũng không biết rốt cuộc ai là người trang điểm cho Nguyễn Nam Chúc, vốn dĩ vẻ ngoài không hề nữ tính chút nào lúc này lại trở nên yếu đuối đáng thương. Nhất tần nhất tiếu (mỗi một nụ cười mỗi một cử chỉ) đều là mười phần phong tình, ngoại trừ chiều cao cùng giọng nói thì không một ai nhận ra hắn là đàn ông.
“So với mạng sống, tôn nghiêm cũng không quan trọng như vậy.” Nguyễn Nam Chúc ngồi trên sô pha nhà Lâm Thu Thạch, Hạt Dẻ nhảy thẳng lên đùi hắn, “Đương nhiên cũng không phải mỗi lần tôi đều sẽ thế này, lần này tôi nhận việc.”
“Việc gì?” Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc vuốt mèo, lộ vẻ mặt cực kỳ hâm mộ…… Hắn cũng muốn vuốt vuốt mèo.
Nguyễn Nam Chúc: “Ánh mắt của anh thật là biến thái.”
Lâm Thu Thạch: “…… Có à?”
Nguyễn Nam Chúc: “Có.”
Lâm Thu Thạch chảy xuống nước mắt bi thương.
Nguyễn Nam Chúc lại nhìn đồng hồ, kêu Lâm Thu Thạch đi thay quần áo, nói tốt nhất nên mặc đồ gì ngày thường hắn không bao giờ mặc. Lâm Thu Thạch cũng không hỏi vì sao, ngoan ngoãn thay đồ, sau khi thay xong, Nguyễn Nam Chúc mới nói cho hắn: “Tốt nhất đừng để người trong cửa nhận ra anh ở hiện thực.”
“Có ý gì?” Lâm Thu Thạch, “Nhận ra sẽ thế nào?”
Nguyễn Nam Chúc: “Về sau anh sẽ biết.”
Hắn nói xong lời này, liền nói tiếp: “Sắp tới giờ rồi, ra ngoài đi.” Sau đó liền buông Hạt Dẻ xuống, đứng dậy đi tới cạnh cửa.
Lâm Thu Thạch đi theo. Sau khi hắn nhìn Nguyễn Nam Chúc đẩy cửa ra, khung cảnh phía sau cửa đã thay đổi. Hành lang bình thường ban đầu đã biến mất, mười hai cánh cửa sắt lạnh lẽo xuất hiện trước mắt họ. Trong đó có một cánh cửa sắt bị dán giấy niêm phong đỏ như máu lên trên, cánh cửa này, hẳn là nơi Lâm Thu Thạch đến lần trước.
Lần thứ hai nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, tim Lâm Thu Thạch vẫn không nhịn được mà đập nhanh.
Nguyễn Nam Chúc làm tư thế mời, Lâm Thu Thạch liền bắt đầu thử đi mở cửa sắt.
Một cánh, hai cánh, cho đến gần cuối, Lâm Thu Thạch mới cảm thấy tay cầm hơi nới lỏng, cửa lớn nhìn qua nặng nề vô cùng, kẽo kẹt một tiếng bị hắn kéo ra.
Giống như lúc trước, khi Lâm Thu Thạch mới kéo cửa ra, liền cảm thấy có một lực hút mạnh mẽ tác động lên cơ thể, cả người hắn bị lực này hút liền ngã vào trong cửa. Cảnh vật thay đổi, trước mắt hắn, hiện ra một toà nhà cao biệt lập.
Bốn phía quanh toà nhà, đều bao phủ trong bóng tối, chỉ có toà nhà trước mắt này phát ra ánh sáng yếu ớt, như là đang gọi hắn đi qua.
Lâm Thu Thạch nhìn quanh bốn phía, cũng không thấy bóng dáng Nguyễn Nam Chúc, thậm chí bên cạnh hắn không có bất cứ người nào khác. Chần chờ một lát, Lâm Thu Thạch vẫn rời bước, đi hướng toà nhà trước mặt.
Sau khi tới cửa, Lâm Thu Thạch nhìn thấy sáu bảy người đang tụ tập ở đầu cầu thang, những người này một số có vẻ bình tĩnh, cũng có người lại gần như hoảng loạn, lớn tiếng chất vấn cái gì.
Lâm Thu Thạch đi qua, nghe thấy có người đang rít gào: “Nơi này là chỗ nào? Các người là ai? Tôi muốn gọi cảnh sát!!”
Lâm Thu Thạch lập tức liền hiểu đã xảy ra chuyện gì, người đàn ông đang gào thét này, dường như là lần đầu tiên vào thế giới bên trong cánh cửa.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm qua đi leo núi, hôm nay cơ thể rệu rã rồi, vất vả lắm mới có thể gõ ra chữ, vì thế số từ hôm nay ít hơn một chút…… Lại là 100 bao lì xì ngẫu nhiên.
Lâm Thu Thạch: Sở thích của cậu thật là đặc biệt.
Nguyễn Nam Chúc: Đúng vậy, anh có muốn xem sở thích càng đặc biệt hơn một chút không?
Lâm Thu Thạch: Không đâu không đâu.