Nữ y tá ngoài ba mươi với vẻ ngoài trưởng thành dày dặn kinh nghiệm, nghe Hà Tố Như hỏi, cô ta kiểm tra thông tin trên máy tính xong mới lên tiếng đáp: “Ban đầu là bác sĩ Lý, sau đó đã chuyển qua cho bác sĩ Kiều.”
“Bác sĩ Kiều?” Nhắc đến Hà Tố Như mới sực nhớ đến Kiều Dương, khi nãy không thấy anh trong phòng Hà Mật Khuê, cô nàng cũng đang muốn tìm anh để hỏi rõ về vụ trên báo ồn ào tối qua.
Nghĩ tới tin tức xem được trên báo, Hà Tố Như không nhịn được hừ lạnh một hơi, quay lại hỏi thêm nữ y tá trực quầy: “Bác sĩ Kiều đâu rồi chị? Sao em không thấy anh ấy?”
Nữ y tá nghĩ ngợi nhớ lại, xác định cụ thể mới trả lời: “Lúc bác sĩ Kiều về ở trong phòng bệnh của chị em, nhưng rạng sáng đã rời đi rồi. Trước lúc đi anh ấy cũng có dặn người canh chừng, có điều thái độ bác sĩ Kiều kỳ lạ lắm, nét mặt có hơi… không giống bình thường.”
Hà Tố Như mang nỗi nghi hoặc trở về phòng bệnh của Hà Mật Khuê. Cô nàng đi một mạch đến gần ngồi cạnh cô, bất an dò hỏi: “Chị ổn không? Hay là em báo bố mẹ một tiếng?”
“Đừng.” Giọng nói của Hà Mật Khuê yếu ớt đi hẳn, cô tựa lưng vào đầu giường, mái tóc dài thẳng xõa càng khiến vẻ ngoài thêm phần thê lương.
Trước đề nghị của Hà Tố Như, Hà Mật Khuê chưa nghĩ đã vội từ chối: “Chú thím lớn tuổi rồi, chị không muốn hai người họ phải khổ tâm vì chị nữa đâu.”
“Nhưng…” Hà Tố Như muốn phản bác, nhưng nhìn gương mặt kiên quyết của Hà Mật Khuê, cô nàng liền không dám cãi nữa.
Tạm gác chuyện trong nhà sang một bên, Hà Tố Như quay lại vấn đề chính: “Chị gặp bác sĩ Kiều chưa? Tối qua vừa nhận được tin chị gặp tai nạn, anh ấy đã vội trở về.”
Vừa nhắc đến Kiều Dương, mi mắt Hà Mật Khuê lập tức rũ xuống như một hành động tránh né. Tuy chưa hỏi, nhưng Hà Tố Như khẳng định Hà Mật Khuê đã xem bài báo tối qua.
Đối với Hà Tố Như giờ đây kẹt giữa chẳng chút dễ chịu, cô nàng vừa muốn tin tưởng Kiều Dương nhưng lại vừa sợ làm Hà Mật Khuê buồn.
Lưỡng lự một hồi lâu, Hà Tố Như mang những gì mình biết ra nói: “Chị, em tin bác sĩ Kiều không phải loại đàn ông tùy hứng như vậy đâu. Tối qua chị vừa gọi cho em xong, em đi tìm anh ấy thì đúng là anh ấy có ngồi cùng cô gái đó trong cafe sách của khách sạn, nhưng còn có Vĩ Hào và những người khác xung quanh nữa.”
Nghe đến đây, trong ánh mắt của Hà Mật Khuê nhen nhóm cháy lên tia hy vọng, nhưng chỉ trong chốc lát lại vụt tắt hoàn toàn.
Cứ cho là Kiều Dương và cô gái đó không có gì với nhau, nhưng ông trời đã hết lần này đến lần khác đưa đến những thử thách buộc Hà Mật Khuê và Kiều Dương phải tách nhau ra.
Giờ đây, kể cả khi Hà Mật Khuê cố bám víu lấy Kiều Dương, chưa chắc ông trời đã dễ dàng cho cô được toại nguyện.
Giây phút biết đứa bé trong bụng mình không còn nữa, Hà Mật Khuê cũng đã tự hiểu ra rằng, đoạn duyên giữa cô và Kiều Dương đã đến lúc phải kết thúc.