“À tôi là Sa Tuyệt Yến cô có thể gọi tôi là Blood cũng được!”
Cô bé há hốc mồm mắt trợn to lên hai tay bất động giữa không trung.Cô biết ngay mà khi biết cô là Blood mõi người sẽ đều như vậy và sẽ hạn chế đến gần cô mà.Nhưng không hề sợ hãi cô bé đứng dậy đi một vòng quanh cô nhìn ngắm rồi lại vịn lấy vai cô nói với một giọng rất hạnh phúc:
“Ôi trời đất mẹ ơi,cuối cùng em cũng đã gặp được chị rồi!Chị là một tượng đài của em,em rất ngưỡng mộ cách dùng súng của chị,cách chị tra tấn dù khốc liệt ngang anh em nhưng mà thực sự rất đã đó”
Ngơ ngác,bất ngờ khi cô bé chẳng những không sợ mà lại còn là “fan cứng” của cô nữa.Có mắc cười không khi em của một lão đại bật nhất lại đi ngưỡng mộ một nhị tỷ của bang phái khác.Chưa hết bất ngờ chuyện này cô bé lại nhận ra điều gì đó:
“Ối,vậy..v…vậy chị là…là người yêu của anh em làm chấn động hắc đạo mấy hôm nay á hả?Tuyệt vời quá đi mất!”
Lấy lại thần sắc,cô bày ra vẻ lạnh lùng vốn có của mình rồi đính chính lại:
“Em đừng nghĩ nhiều,chỉ là tôi và anh cô hợp tác củng cố hắc đạo mà thôi.Tất cả chỉ là hiện tượng giả mà thôi”
Cô bé bỗng hơi có chút thất vọng nhưng nhanh chóng tươi hẳn lên như hoa đđươc tưới nước vậy:
“Không sao,em sẽ biến giả thành thật.”
Con bé này sao lại không chịu hiểu vậy chứ,phiền thật cô xoay lưng lại phía Tề Hân nói :
“Tùy em,nhưng tôi khuyên em đừng uổng công vô ích”
“Chị chờ đấy sẽ có ngày chị yêu anh em thôi.Em sẽ đường hoàng chính thức gọi chị là chị dâu!”
Còn chưa kịp nói thêm gì con bé đã vội chạy ra khóa cửa lại.Thật là trẻ con mà!
Cô sẽ quyết tâm đẩy thuyền nhiệt tình cho cặp đôi “máu và tử thần” này.Dù thế nào cô cũng phải đưa thuyền cập bến