Liễu Nhi đứng dậy đi đến ngăn tủ lấy bạc vụn ra, đổ xuống bàn đếm đếm: “Lúc nãy nô tì có hỏi qua Vân Hương tỷ tỷ, tỷ ấy nói những cái bao lì xì đó không thể biết trước được số lượng, chỉ có thể đi cửa hàng mua, bạc này của chúng ta không biết có thể mua được bao nhiêu.”
Tiết Tĩnh Xu nhìn số bạc vụn ít ỏi trước mắt, nói: “Trong ngăn tủ không phải còn có mấy cái kim nguyên bảo sao? Ngươi lấy một hai cái ra đổi bỏ vào vài bao, chắc cũng đủ rồi.”
Liễu Nhi trừng mắt mắt nói: “Kim nguyên bảo kia một cái mười lượng, tất cả ước chừng cũng gần một trăm lượng bạc, không lẽ mang tất cả đi đổi?”
Tiết Tĩnh Xu biết nàng đau lòng, trong lòng cười thầm, nói: “Vậy không cần toàn bộ, ngươi tới lấy đem đi cắt từng cái hoặc là đi Ngân trang một đổi một.”
Liễu Nhi rầu rĩ mà lên tiếng, tuy rằng “tim” đang “rỉ máu”, nhưng cũng không thể làm tiểu thư mất mặt, chỉ đành lấy cái rương đựng nguyên bảo ra, đặt trong tay sờ soạng, lưu luyến không rời nói: “Tiểu thư, ta liền đi với Vân Hương tỷ tỷ.”
Tiết Tĩnh Xu gật đầu: “Bảo thêm hai cái gia đinh đi cùng, trên đường cũng chú ý một ít.”
“Nô tì hiểu rồi.”
Đợi đến trước bữa tối, Liễu Nhi mới trở về, tâm tình sa sút khi nãy cũng không còn, hứng thú vội vàng mà móc một bao lì xì ra tới, đổ vào trên khay, bưng đến trước mặt Tiết Tĩnh Xu: “Tiểu thư người xem, bao lì xì này làm thật tinh xảo.”
Nàng tuy ngoài miệng nói luyến tiếc, nhưng đổi bao lì xì lại thập phần không tồi, hiển nhiên là ít hơn tiền vốn.
Tiết Tĩnh Xu nhìn thoáng qua, mấy chục cái phong bao rơi trên bàn, hơn phân nửa là bạc, gần phân nửa là kim. Có cái kết hợp làm thành hình hoa mai, cũng cái in hình nguyên bảo có chữ Phúc, còn có cái làm hình bí đỏ, một đảm tinh xảo đẹp mắt, khiến người ta yêu thích.
Liễu Nhi nói: “Mấy cái màu bạc này cho những hạ nhân trong viện, còn màu kim thì cho nhóm tiểu thư nhỏ tuổi nhỏ và tiểu thiếu gia. Tiểu thư, người xem như thế có được không?”
Tiết Tĩnh Xu gật đầu: “Ngươi suy xét chu đáo hơn ta.”
Liễu Nhi cao hứng cười, nhưng rất nhanh lại ủ rũ: “Toàn bộ kim nguyên bảo toàn đổi cũng không đủ, nô tì lại dùng hết những bạc thừa trên người.”
Tiết Tĩnh Xu an ủi nàng: “Phong bao này chưa chắc sẽ phát hết, nếu có dư đều cho ngươi thu lại. Huống hồ bên này chúng ta đưa ra, nhất định cũng sẽ thu lại một ít bên trưởng bối. Ngươi xem đi, đến lúc đó so hiện tại chỉ nhiều không ít.”
Liễu Nhi liền vui vẻ trở lại.
*****
Ngày thứ hai, Tiết phủ mở cửa từ đường, quét dọn từ đường, rửa sạch đồ dùng cúng tế. Từ trên xuống dưới vội đến chân không chạm đất, người nhàn rỗi duy nhất chính là mấy vị cô nương.
Tần thị bởi vì phải hỗ trợ cho Vương, không rảnh xem chừng Tiết Tĩnh Uyển. Không có ai quản thúc nàng, không làm gì liền dẫn theo Lục tiểu thư và Thất tiểu thư đến viện Tiết Tĩnh Xu.
Lần này mấy người tới, còn mang theo mấy loại điểm tâm. Là thân cữu cữu của Thất tiểu thư sai người mang đến cho nàng, tiểu cô nương gấp đến mức không chờ nổi, lấy ra mấy cái cho tỷ muội nếm thử.
Nhà mẹ đẻ Tam phu nhân Lâm thị là hoàng thương, cữu lão gia Lâm gia vào Nam ra Bắc, nhìn xa trông rộng hơn người bình thường, thức ăn đưa cho cháu ngoại gái cũng không giống những món ăn trong kinh. Trong đó có một phần bánh lụa dừa, nghe nói là món ăn ngon nhất ở phía Nam, mọi người đều tán thưởng.
Tiết Tĩnh Uyển ăn đến thỏa mãn, liên tục nói: “Thất muội, lần sau ngươi về nhà cữu cữu làm khách, phải mang về cho ta nha.”
Thất cô nương còn chưa nói chuyện, Tiết Tĩnh Xu trước nói: “Ngươi là tỷ tỷ, xin thức ăn với muội muội, không biết mắc cỡ sao?”
Tiết Tĩnh Uyển cười hì hì, dịu dàng nói: “Thật sự ăn rất ngon mà. Lục muội, muội nói có đúng không?”
Lục cô nương gật đầu theo.
Thất cô nương chớp chớp mắt, nói: “Ngũ tỷ, nếu sau này tỷ còn muốn ăn, ta có một biện pháp. Trong nhà cữu cữu có một vị biểu ca, năm nay mười một tuổi. Ngũ tỷ, tỷ đem lục muội cho hắn, làm con dâu nuôi từ bé, vậy về sau không phải muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu sao?”
Tiết Tĩnh Xu nghe vậy, có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Thất tiểu thư một cái.
Tuy Lục tiểu thư và Thất tiểu thư năm nay đều chín tuổi, nhưng lục tiểu thư từ trước không chịu coi trọng, bị dưỡng đến nhát gan nhu nhược, hiện giờ thả lỏng một chút, nhìn mới có bộ dáng của tiểu nữ hài.
Mà từ nhỏ Thất tiểu thư chịu ảnh hưởng của nương nàng, ngày thường nói chuyện và làm việc, đều giỏi giang và lưu loát hơn những người cùng lứa. Tiểu cô nương đối nhiều việc, trong lòng đều hiểu không ít.
Nhưng Tiết Tĩnh Xu cảm thấy dù Thất tiểu thư có hiểu chuyện, cũng sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy, chẳng lẽ là nàng nghe thấy người lớn nói chuyện?
Nàng lại quay đầu nhìn vẻ mặt ngây thơ của Lục tiểu thư, tóc máu trên mặt tiểu cô nương còn chưa rút đi, hai má có chút thịt mang theo một đặc điểm của tiểu hài nhi.
Liền tính các trưởng bối thật sự có tính toán gì, nhưng bây giờ không phải có chút quá sớm?
Lục tiểu thư không kịp phản ứng lại, Tiết Tĩnh Uyển lại kêu lên, nói: “Không được! Không được! Ta thà không ăn, cũng không thể đem Lục muội muội đi đổi!”
Lục tiểu thư không hiểu rõ nguyên do, nghe thấy lời này, lại cũng mặt đầy cảm động nhìn Tiết Tĩnh Uyển: “Ngũ tỷ…”
Mặt Tiết Tĩnh Uyển đỏ lên, nhanh chóng ưỡn ngực: “Ngươi là muội muội của ta, ta nhất định sẽ che chở cho ngươi, không để người khác cướp ngươi đi.”
Thất tiểu thư nhíu nhíu mũi, bất mãn nói: “Ngũ tỷ, ta cũng chỉ là đùa một chút, sao tỷ lại nói muội giống như người xấu vậy?”
Lục cô nương nhìn hai người trái phải, bị kẹp ở giữa, chỉ phải tiểu tâm hoà giải.
Đợi các nàng rời đi, Liễu Nhi thu dọn mặt bàn, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, Nhị phu nhân thật sự cố ý kết thân với Lâm gia?”
“Ngươi cũng đã nhìn ra?” Tiết Tĩnh Xu hỏi lại.
Liễu Nhi nói: “Ta chỉ là cảm thấy, nếu không phải những người khác nói lên, Thất tiểu thư cũng sẽ không vô cớ nói nói vậy.”
Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng đã nhiều ngày nghĩ lại, vợ cả Đại phòng không con, Tam phòng lại là thứ xuất, bốn vị thiếu gia nhưng chỉ có mình tứ đệ là con vợ cả. Nếu nàng hoàn toàn đi vào cung, tước vị trong phủ, về sau rơi xuống trên đầu ai còn chưa chắc, nhưng chờ nàng làm Hoàng Hậu, đại phòng đó là muốn tranh, cũng hữu tâm vô lực, cuối cùng người có khả năng nhất chính là Nhị phòng bọn họ.
Mà chờ tổ phụ mất, vài vị thúc bá nhất định muốn phân gia.
Trước đây Đại phòng làm quản gia, ít nhiều gì cũng có chút bạc riêng, Tam phòng lại có một nhà hoàng thương là thân thích, càng không thiếu tiền, tính ra người có ít của cải nhất chính là Nhị phòng bọn họ. Nương nếu phải vì tính toán vì tứ đệ, nên chuẩn bị gả lục muội vào Lâm gia. Kể từ đó, Tiết phủ sinh kế vô ưu, Lâm gia lại có Thừa Ân công phủ làm chỗ dựa, người ngoài xem ra, xác thật đẹp cả đôi đường.
Nghĩ đến càng là thấu triệt, trong lòng Tiết Tĩnh Xu càng phức tạp.
Nàng biết, nhà giàu người ta thứ nữ không được coi trọng, ngay cả việc hôn nhân cũng là lợi thế gia tộc.
Nhưng nàng nhịn không được nghĩ, nếu nàng không có làm Hoàng Hậu, khả năng tứ đệ thừa kế tước vị liền sẽ nhỏ đi một ít. Vậy Tần thị có phải sẽ không sớm như vậy mà định ra tương lai của Lục muội muội?
Nhưng rất nhanh nàng lại lắc đầu cười khổ, tương lai của chính mình nàng cũng không thể nắm chắc, nơi nào còn có tư cách lo lắng cho người khác?
Chớp mắt một cái liền tới hai mươi chín tháng chạp, trong phủ hoàn toàn dọn dẹp sạch sẽ, khắp nơi đều dán câu đối xuân đảo phúc, treo lồng đèn đỏ thẫm, ngay cả hai con sư tử đá ngoài cửa cũng bị người ta chà đến rực rỡ hẳn lên.
Sáng sớm, Tiết lão thái gia dẫn đám nam đinh trong phủ tiến cung.
Thân thể Thái Hoàng Thái Hậu không khoẻ, miễn các nữ quyến hôm nay đến ngày mai hạ triều hành lễ.
Đợi Tiết lão thái gia trở về, mọi người theo thứ tự tiến lên từ đường bái tế tổ tiên.
Lễ xong, một đám người vây quanh Tiết lão thái gia Chu lão thái quân trở về chính sảnh, hai vị lão nhân gia ở phía trên ngồi, Tiết Đại lão gia mang theo nam đinh, Đại phu nhân mang theo nữ quyến, cùng nhau tiến lên hành lễ.
Sau khi trở lại ngồi, nha hoàn và gia nhân trong phủ đã lạy xong, Đại phu nhân sai người phát lỏa tử thích hợp cho từng người, nhất thời trong phòng lại vang lên rất nhiều lời cát tường.
Không bao lâu phòng bếp đến thông báo, tiệc đoàn viên yến đã chuẩn bị xong, mọi người lại đi đến phòng khách dự tiệc, cho đến khi Tiết lão thái gia mệt mỏi trở về phòng nghỉ ngơi, mọi người mới lục tục rời đi.
Các phòng trở về viện của chính mình, tự nhiên lại muốn cùng nhau đón giao thừa, Tiết Tĩnh Xu cũng đi Tây viện ngồi một lát. Phát cho ba vị đệ muội một đôi như ý bao lì xì vàng hợp với từng người, rồi sau đó liền trở về Nghênh Xuân viện.
Liễu Nhi và Vân Hương gọi hạ nhân hầu hạ trong viện tới, phát cho mỗi người một đôi bạc lỏa tử.
Mọi người không nghĩ tới còn có niềm vui ngoài ý muốn, lại là cảm ơn nói lời cảm tạ.
Bên ngoài đèn lồng treo cao, tiếng vang của pháo trúc, Tiết Tĩnh Xu bảo bọn họ cũng đi ra ngoài xem náo nhiệt, chỉ chừa hai người trông coi hương nến.
Liễu Nhi nằm trên cửa sổ, chống cằm nhìn ra bên ngoài, hai cái đèn lồng màu đỏ treo chỉnh tề trên hành lang, ánh áng chiếu lên khuôn mặt hồng hào đậm hỉ khí.
Nàng nhịn không được thở dài: “Thì ra Tết ở dưới chân lại náo nhiệt như vậy.””
Thì ra ở trên núi, Tết hay không Tết cũng không ai để ý, chỉ có tĩnh từ sư tỷ và nàng là hai người tuổi nhỏ, cho các nàng mỗi người một cái hồng bao.
Nàng cảm thán, trên ngọn cây trong viện hơi rung động, một cái vật màu đỏ nhẹ từ từ bay tới. Liễu Nhi theo bản năng duỗi tay đi tiếp, vào tay mới phát giác đặt biệt nặng, thiếu chút nữa không tiếp được.
Đó là một cái túi thêu đựng tiền, chỉ là kích thước có hơi lớn, lớn bằng hai bàn tay nàng, nhìn khá giống cái túi vải, bên trong cổ túi túi nặng trĩu, không biết đựng cái gì.
Nàng không mở ra, thăm dò nhìn về phía bóng đại thụ kia trong sân, nhỏ giọng thử nói: “Ngươi là ai? Còn ở đây không?”
Gió lạnh thổi qua đầu cành, nứt nở rung động, lại không có ai đáp lời nàng.
Liễu Nhi lại đợi trong chốc lát, đánh bạo chạy đến dưới tàng cây nhìn xung quanh, nương theo ánh sáng đèn lồng, chỉ thấy những cành cây đan xen nhau, không thấy bóng người.
Lúc này nàng mới chạy về nội thất, hưng phấn nói: “Tiểu thư, vừa rồi có người ở trên cây ném cho nô tì cái này.”
Tiết Tĩnh Xu đang nghiêm cứu thiên trọng khóa, thấy nàng tiến vào ngẩng đầu nhìn qua: “Là ai?”
“Nô tì không biết là ai, nhưng trốn ở trên cây. Người nói có phải lại là thần võ Đại tướng quân không?”
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, lại hỏi: “Hắn cho ngươi cái gì?”
Liễu Nhi đem túi tiền đặt lên bàn, đồ vật bên trong đồ vật nặng nề dám chặt lên mặt bàn, phát ra hai tiếng trầm đục, nàng ngạc nhiên nói: “Lúc cái túi tiền này bay về phía nô tì, khinh phiêu phiêu cùng bông tuyết giống nhau, mới nhìn giống như không nặng lắm, không nghĩ tới trên thực tế lại nặng như vậy, thiếu chút nữa làm gãy tay nô tì, tiểu thư người thử xem sao bây giờ lại đến?”
Tiết Tĩnh Xu nguyên bản không xác định, nghe xong lời nói này của nàng, đã có tám, chín phần nắm chắc: “Vậy hẳn là hắn rồi, bằng không còn có ai có công phu tốt như vậy?”
“Sao hắn lại thích leo cây như vậy?Trời lạnh như vậy, trên cây đều là tuyết và băng, di chuyển không tốt, nếu không cẩn thận rơi xuống, chẳng phải sẽ ngã chổng bó sao?”
Tiết Tĩnh Xu cười nói: “Công phu người ta tốt thế, sao có thể thất thủ?”
Liễu Nhi bĩu bĩu môi tỏ vẻ vẫn là khó hiểu, bất quá nàng cũng không tiếp tục truy vấn, nhìn túi tiền trên bàn, nóng lòng muốn thử: “Tiểu thư, nô tì có thể mở ra nhìn không?”
Tiết Tĩnh Xu nói: “Hắn cho ngươi, chính là của ngươi, không cần hỏi ta.”
Liễu Nhi lại nói: “Vô duyên vô cớ, sao lại cho nô tì? Nhất định là cho tiểu thư.”
Một mặt nói, một mặt mở túi tiền ra, bên trong lăn ra hai cái bao lì xì bằng vàng, hình dạng không giống với mấy cái các nàng phát cho người khác. Một cái là hải đường, một cái là hoa mai, cái đầu lại rất lớn, một cái to chừng nắm tay Liễu Nhi.
Liễu Nhi cả kinh trợn mắt há hốc mồm, lắp bắp nói: “A, thật lớn!”
Tiết Tĩnh Xu cũng kinh ngạc một chút.
Liễu Nhi nói: “Tiểu thư, hôm nay nô tì đi đổi lỏa tử thích hợp, ở trong tiệm cũng thấy này hai cái, là một đôi lớn nhất trong tiệm, được bài ở chỗ cao nhất, lại thấy được lại uy phong. Nô tì còn hỏi quá chủ quán, hắn nói một cái đến hai trăm lượng bạc, hai cái là bốn trăm!”
Tiết Tĩnh Xu nói: “Nếu nói chúc tết, lễ này cũng quá nặng. Liễu Nhi, ngươi nói phải làm sao bây giờ?”
Liễu Nhi lưu luyến, bất quá nghĩ cái bộ dáng leo cây của tướng quân kỳ kỳ quái quái kia, sợ lại gây phiền toái cho tiểu thư. Huống hồ lễ nặng như vậy, xác thật làm lòng người ta bất an, nhìn nhìn Tiết Tĩnh Xu, thương lượng nói: “Tiểu thư, chờ lần sau gặp mặt, chúng ta liền trả cho hắn, hôm nay trước cho nô tì ôm ngủ đi?”
Tiết Tĩnh Xu cười nói: “Ngươi nếu thật sự luyến tiếc, ngày mai chúng ta cũng đi đổi hai cái lớn cho ngươi ôm ngủ.”
Liễu Nhi xua xua tay: “Không cần! Không cần! Của chính mình không có ý nghĩa gì, bạc từ người khác cho mới đáng giá a!”
