Động tác xoa xoa thái dương dừng hẳn, Dịch Kính Nam tỉnh táo hoàn toàn, chiếc điện thoại được di chuyển truyền sang bàn tay thuận của hắn, nghiêm túc hỏi lại:
– Đến đó làm gì?
– [ Đến đi sẽ biết, mọi người đang mong con, đặc biệt là Mộc Vân. ]
Hắn nóng tính lên, giọng có chút gắt gỏng cất tiếng:
– Nếu mẹ không chịu nói rõ, con sẽ không đến đó.
– [ Đừng làm ba mẹ mất mặt với ông bà Diệp và ông bà nội của Mộc Vân. Kính Nam, con mau chóng đến đây, ăn mặc cho chỉnh tề vào. ]
Tút tút tút.
Bà Dịch lập tức tắt máy sau khi nói xong, không để cho Dịch Kính Nam phản bác hay có cơ hội nghĩ cách từ chối. Hắn bực tức ném chiếc điện thoại xuống giường, hừ trong cổ họng đến phát ra thành tiếng, sau đó lật tung chiếc chăn và quẳng sang một bên.
Đến 7 giờ, Dịch Kính Nam xuất hiện ở Diệp Gia. Ăn mặc đơn giản với chiếc quần tây và áo sơ mi trắng đậm chất lãng tử, mọi cô gái nhìn thấy buộc phải mê muội đến điên cuồng lao vào, trong đó có Diệp Mộc Vân.
– Ông, bà, hai bác, cháu mới đến ạ.
Hắn đặt tay phía trước, cúi đầu chào tất cả mọi người. Sau đó, hắn hoang mang nhìn qua ông bà Dịch.
Bà ta mỉm cười hòa nhã, lên tiếng:
– Mong hai bác và anh chị Diệp thông cảm cho Kính Nam, thằng bé vừa đi công tác bên Thụy Sĩ trở về, thế nên mới đến trễ.
Ông bà Diệp cười nhẹ, bà Diệp lịch sự đáp lại:
– Tôi có nghe Mộc Vân nói qua, sao không để cho Kính Nam nghỉ ngơi. Việc hôn sự, người lớn chúng ta bàn bạc với nhau cũng được.
Toàn thân của Dịch Kính Nam căng cứng, như bị ai đó xịt mấy ngàn lớp keo vào mặt và cơ thể, trong nhất thời không phản ứng được gì.
– Hai đứa nhỏ này thật là, yêu nhau sao phải giấu giếm, người lớn còn mừng chứ có ngăn cấm bao giờ đâu.
Bà nội Mộc lên tiếng, ưng ý người cháu rể này vô cùng. Xét về gia thế thì cũng chẳng ai thua ai, nhưng ông bà Dịch chưa mở lời thì dường như người Mộc gia đều đồng ý trong bụng, bởi do đã chấm Dịch Kính Nam từ lâu.
Trước mặt người lớn, Dịch Kính Nam hoàn toàn hóa đá, một tượng đá khổng lồ hiên ngang, nhưng tầm mắt di chuyển từ bà Dịch sang đến Diệp Mộc Vân.
Lúc này, ông Dịch cất giọng lên tiếng:
– Con cũng rất bất ngờ khi hai đứa nhỏ yêu nhau, việc này là điều tốt, hai nhà có thể kết thông gia, thân càng thêm thân.
Ông Diệp vui vẻ đáp lại:
– Đúng đó, thân càng thêm thân, bây giờ chúng ta chỉ còn chờ ngày được ẩm cháu.
– Tụi nhỏ phải sinh hai thì hai ta mới không tranh giành nhau được.
Cô ta ngây ngô mỉm cười chúm chím, bẽn lẽn bước tới ôm lấy cánh tay của hắn, công khai trước mặt mọi người.
Tất cả đều cười rộ vui vẻ, chỉ riêng bà Dịch sượng sùng lo lắng, nhìn vào mắt của Dịch Kính Nam ám chỉ điều gì đó.
Hắn ngoảnh mặt sang một bên kìm nén cơn nóng, mọi chuyện diễn ra đúng ý bà ta, hắn vì danh dự và mặt mũi của ba mẹ nên tạm thời im lặng.