Âm thanh mở cửa vậy mà lại khiến cho Thẩm Cảnh Liên thấy run nhẹ vi lo sợ….chưa bao giờ anh thấy mình hồi hộp đến như vậy.
Bác sĩ khẽ hỏi “người nhà của nạn nhân Trang Điềm Điềm có đây không ?”
Trang Cẩn Cẩn bước lên một bước nhưng vẫn không kịp vì Thẩm Cảnh Liên còn nhanh chân hơn cả anh…
“Có, tôi là chồng của Trang Điềm Điềm đây ! Vợ tôi thế nào rồi bác sĩ ?”
/Tôi xin thông báo với người nhà của nạn nhân Trang Điềm Điềm, nạn nhân đã được phẫu thuật thành công sau hơn bốn giờ vật lộn với ca mổ ! Các y bác sĩ của chúng tôi đã cố gắng hết sức, việc nạn nhân có tỉnh lại hay không thì chúng tôi không nói trước được.
Trang Cẩn Cẩn đen mặt, vì anh không ngờ Thẩm Cảnh Liên lại nhận là chồng của Trang Điềm Điềm. Điều bất ngờ đó đã khiến anh phải bàng hoàng “trước đây chính Thẩm Cảnh Liên phủ nhận quan hệ với em gái mình, vào ngày cưới còn không thèm đến đón dâu, để cho Thẩm Cảnh Thiên thay thế…đã thế lại còn dọn ra ngoài sống để khỏi phải gặp mặt em ấy, giờ đây lại tự xưng chồng…chuyện lạ có thật ư ?”
Nhiều ngày liền trôi qua nhưng Trang Điềm Điềm vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
…………
‘Cậu ơi ! Mẹ con sẽ không sao chứ ạ ?’
Trang Cẩn Cẩn bế cậu bé lên, mắt nhìn vào người đang nằm bên trong phòng chăm sóc đặc biệt, tầm nhìn cách một tấm kính.
Trang Thiên Tích thấy cậu mình im lặng không trả lời mình, cậu bé lay nhẹ vai cậu “cậu ơi !”
‘Tích nhi ngoan, mẹ con sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi’.
Thẩm Cảnh Liên hàng đều đến bệnh viện, anh phải nhìn thấy Trang Điềm Điềm rồi mới yên tâm đi làm việc khác. Thấy có một cậu bé cứ nói bi ba bi bô, anh cũng đưa mắt nhìn, sau khi nhìn thấy cậu bé thì tim anh lại có một điều thổn thức lạ kỳ “đứa bé này…vừa nãy nó gọi Trang Cẩn Cẩn là cậu, vậy nó là…”
Ầm…
‘Mẹ ơi, mẹ dậy với con đi…mẹ đừng ngủ nữa !’
Ầm…
‘Mẹ !’
Cậu bé cứ vừa réo gọi vừa đưa tay đập vào cửa kính.
‘Tích nhi, không được ồn’
Thẩm Cảnh Liên nhíu mày “cậu bé này là con trai của Trang Điềm Điềm sao ?”
“Vậy năm xưa cô ấy bỏ đi là đi theo người đàn ông khác sao ? Chả trách không muốn để mình gặp lại cô ấy…ra là vậy !”
Thẩm Cảnh Liên tức giận, mang theo vẻ mặt hầm hầm sải bước rời đi…
Trang Cẩn Cẩn liếc nhìn Thẩm Cảnh Liên, thu hết cảm xúc vào mắt mình nhưng anh không nói gì, chỉ cười lạnh.
‘Thẩm Cảnh Liên, rồi cậu sẽ biết tay tôi…thù mới nợ cũ, tôi thề sẽ đòi tất cả, tuyệt đối sẽ lấy đủ không thiếu một phân nào’.
‘Cậu ơi, chú đẹp trai khi nãy là ai vậy ạ ?’
‘Tích nhi, hắn là người xấu…sau này gặp hắn thì con hãy tránh xa hắn ra…đặc biệt là đừng để hắn gặp mặt mẹ con’.
Trang Thiên Tích gật đầu cái rụp “Dạ !”