“Ngươi làm cái gì!” Phục Chinh vương tức giận nhìn hắc y nam tử, hai tay lại vô tình mà tiếp lấy cơ thể y để điều chỉnh thăng bằng lại cho cả hai. Người này sao lại ốm đến vậy? Va phải hắn mạnh đến vậy mà y lại là người té nhào đầu tiên, chẳng có chút sức lực nào…
Bạch hổ khi nãy nhào đến Lãnh Cô Tịch thân thể tráng kiện, trên trán là ba sợi lông màu đỏ tươi bắt mắt. Đây còn không phải là Tam Mao? Theo khóe mắt nhìn thấy con bạch hổ kia lại có ý định nhào đến trên người Lãnh Cô Tịch một lần nữa, Hiên Viên Thích lãnh nhãn liếc nhìn nó khiến cho nó sợ điếng người, không thể không dậm chân tại chỗ mà nhìn hắn với vẻ đầy uất ức. Tuy rằng động vật như hổ muốn biểu hiện nỗi uất ức của mình cũng chỉ có thể liều mạng thể hiện nó qua đôi mắt tròn long lanh của bản thân.
“Diệp Tử, đem con súc sinh này của ngươi về dạy dỗ lại đi, thực không ra thể thống gì.” Phục Chinh vương khịt mũi, hoàn toàn không đem vẻ đáng thương manh chết người của Tam Mao bỏ vào mắt.
Lục y nam tử, không ai khác chính là y thánh Diệp Tử, người đã chữa trị cho Lãnh Cô Tịch mới không lâu trước đây, xoay người khi nghe thấy người điểm danh chính mình.
“A, thực xin lỗi ha ha.” Hắn nhanh chóng ra hiệu cho Tam Mao quay lại bên mình rồi vội vàng chạy qua để xem xét hai người Hiên Viên Thích cùng Lãnh Cô Tịch, “Ta chỉ mới không để ý một chút thì Tam Mao đã đi gây họa. Có bị gì không?”
Hiên Viên Thích thiêu mi đáp trả tên hảo bằng hữu với khuôn mặt tươi cười như hoa đáng bị ăn đập của mình, “Nhờ phúc của ngươi.” Cái tên này chỉ cần là ở bên cạnh hoàng huynh thì liền chẳng còn biết đến trời trăng. Không để ý một chút sao? Tam Mao phỏng chừng đã bị làm lơ đến buồn chán đâm ra thấy người liền nhảy đến.
Sự chú ý của Diệp Tử rất nhanh đã bị người Hiên Viên Thích ôm trong lòng hấp dẫn. Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hiên Viên Thích ôm ấp ai khác, thế nhưng ôm ấp một nam tử? Cái kẻ này không phải mấy ngày trước còn nói hắn không hảo nam phong sao? Này còn chưa nói đây không phải là vị An Tuyết Nhiên vương phi lừng danh thiên hạ mà hắn đã được diện kiến mới ngày hôm qua? Không phải Hiên Viên Thích dõng dạc tuyên cáo rằng hắn chán ghét y a?
“Còn nói Tam vương gia cùng vương phi của mình không hòa hợp, ngay cả người cũng đem đến trước mặt trẫm, quả thực tin đồn bên ngoài càng ngày càng thất thiệt.” Đúng lúc này từ phía sau Diệp Tử một thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng vang lên.
Một nam nhân thân vận hoàng y, diện mạo tuấn tú cùng khóe môi hàm chứa tiếu ý ôn hòa. Ẩn ẩn hiện hiện còn có khí tức không giận tự uy, bá khí của bậc vương giả cho dù đã cố tình kềm nén vẫn không tự giác được mà tràn ra. Ngũ quan có vài phần tương tự với Hiên Viên Thích, mang theo khí chất phong lưu công tử. Chỉ là đồng thời vẫn mang theo vài nét khác biệt với Hiên Viên Thích, nụ cười của người này có phần ôn nhu và sắc sảo hơn, khí chất cũng có phần nghiêm túc hơn, không tùy hứng như đệ đệ của y.
“Hoàng thượng chê cười rồi.” Hiên Viên Thích được thế nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lãnh Cô Tịch, ánh mắt mang theo vài phần sủng nịch lại thêm vài phần ôn nhu mà nhìn y, diễn xuất đến không thể nào chê được, “Những tin đồn thất thiệt vô căn cứ đó không thể tùy tiện tin, hoàng đệ sủng nịch y còn chưa hết thì làm sao có thể không hòa hợp với y?”
Hiên Viên Mạc mỉm cười như có như không, ánh mắt sắc bén đảo qua hai người đang dính cùng một chỗ, không có ý kiến gì. Mà Diệp Tử thì càng khoa trương, nhìn Hiên Viên Thích ôm ấp nam tử gầy gò vào trong lòng đến trắng dã hai tròng mắt, chỉ thiếu chuyển đồng tử một vòng biểu lộ sự khinh thường của mình với diễn xuất của tên hảo bằng hữu.
Lãnh Cô Tịch bị nhìn chòng chọc cảm thấy khá là phiền phức, nâng tay đẩy đẩy cánh tay cứng như sắt thép của Hiên Viên Thích vòng quanh eo mình. Giữa thanh thiên bạch nhật ôm ôm ấp ấp làm cái gì? Diễn tình tứ mặn nồng vui lắm hay sao? Không ghê tởm bản thân đến chết à? Có thể dễ dàng ôm ấp một kẻ thân phận không rõ ràng như vậy, thực sự không sợ bản thân chết như thế nào cũng không rõ sao?
Rõ ràng cảm nhận được cánh tay bị người kéo giữa lớp y phục trùng trùng, Hiên Viên Thích rất điệu nghệ làm lơ, ánh mắt dừng lại trên biểu tình ngạc nhiên thái quá của Diệp Tử liền cảm thấy ngứa răng, rất muốn đi qua đánh cho hắn một cái, “Được rồi, hôm nay là sinh thần của hoàng thượng, đừng quá để tâm đến việc của ta nữa.”
Tình hình hiện tại nếu Hiên Viên Thích chọn tiếp tục làm lơ Lãnh Cô Tịch như ngày trước, khiến cho lời đồn về hai người không hòa hợp với nhau càng đáng tin tưởng, cái đó tính ra cũng không phải là một phương án tệ. Dù sao đi nữa thì hắn biết hoàng đế cũng biết, cuộc hôn nhân giữa Hiên Viên Thích và An Tuyết Nhiên hoàn toàn xảy ra là vì một đạo thánh chỉ được buông xuống, không một ai trong hai người bọn họ muốn thành thân với kẻ kia cả.
Thế nhưng không hiểu vì sao Hiên lúc này Viên Thích lại muốn chọn cách phu thê tình nồng này để qua mắt thiên hạ. Chỉ có trong lòng của hắn biết rõ, đây chính là một thú vui tiêu khiển, dù sao đi nữa An Tuyết Nhiên hiện tại cũng không còn là An Tuyết Nhiên khi trước, trêu đùa khuôn mặt băng lãnh đó, tạo ra vết nứt trên lớp băng hoàn mĩ đó, đây là chuyện thú vị đến thế nào a?
Bàn tay bị lôi kéo quá mãnh liệt mà ẩn ẩn truyền đến chút đau nhức cuối cùng cũng kéo Hiên Viên Thích trở về với thực tại. Hắn cúi đầu đối diện với tầm mắt băng lãnh không chút cảm xúc của Lãnh Cô Tịch, đến lúc này mới ôn nhu cười mà chậm chạp buông tay ra, trên mặt còn cố ý mang theo biểu tình không nỡ.
“Mặc dù không muốn chia uyên rẽ thúy, thế nhưng trẫm thực sự có việc cần phải bàn với ngươi.” Hiên Viên Mạt rất không biết thưởng thức màn trình diễn của ai kia mà mở miệng, vươn tay nâng lên một tách trà nóng. Diệp Tử cũng rất biết thân biết phận mà ngồi xuống bàn, Tam Mao nằm một bên chân của hắn, vẫn còn rất luyến tiếc mà đưa mắt nhìn Lãnh Cô Tịch.
Hiên Viên Thích buông Lãnh Cô Tịch ra rồi kéo y đến cùng mình ngồi xuống một bên bàn, ngay lập tức đã nhận được một cái nhướn mày từ Hiên Viên Mạt.
Hoàng đế bàn chuyện với vương gia, không phải tùy tiện ai đến đều có thể nghe.
“Y là vương phi của ta, ta không có chuyện gì muốn giấu giếm y cả.” Hiên Viên Thích sủng nịch nói, ánh mắt chứa đựng biết bao là ôn nhu mà nhìn Lãnh Cô Tịch đang ôm noãn lô ở một bên, lời này nói ra khiến cho nàng cung nữ vừa rót trà xong đang chuẩn bị lui xuống nghe được không khỏi cảm thấy hai chân như muốn nhũn ra. Ai nói Tam vương gia bạo hành vương phi? Đây là cái cảnh gì? Rõ ràng là hài hòa đến vậy, ân ái đến vậy, kẻ nào bị não kẹp có thể tung tin đồn thất thiệt a?
Hiên Viên Mạt yên lặng nhìn hoàng đệ của mình, ánh mắt mang theo vài phần ý vị thâm trường như có như không, sau đó mỉm cười nói, “A, tính ra cũng đã là người một nhà, chúng ta liền cùng nhau bàn chuyện đi.”
Diệp Tử nhìn huynh đệ hai người kẻ xướng người đệm, không khỏi cảm thấy đáng thương thay cho Lãnh Cô Tịch bị kẹt ở giữa. Mặc dù hắn không tự nhận có thể hiểu rõ Hiên Viên Thích như hoàng huynh của hắn, thế nhưng hắn cũng biết Hiên Viên Thích không phải loại người ôn nhu ra mặt. Nếu như hắn đối xử với ngươi ôn nhu lại hòa nhã như vậy, tốt nhất ngươi nên tăng cường đề phòng bởi vì đó là lúc hắn đang tính kế trên đầu ngươi.
Lãnh Cô Tịch thế nhưng lại rất lãnh tĩnh, bị kéo ngồi xuống cũng không mấy để ý, chỉ lẳng lặng tập trung sự chú ý của bản thân lên cái noãn lô trong tay, tựa như nó là thứ kì trân dị bảo gì rất quý hiếm, so ra còn muốn quan trọng hơn cả hoàng đế người ta.
Gặp hoàng đế mà không thỉnh an, tội khi quân này quy ra Lãnh Cô Tịch có mười cái đầu cũng không đủ để chặt. Thế nhưng Hiên Viên Mạt lại tỏ ra rất rộng lượng, hoàn toàn không để ý đến sự trầm tĩnh bất thường ở y mà bắt đầu đông một chút tây một chút nói từ chuyện quân tình cho đến chuyện triều chính với hoàng đệ của mình, nói nhiều chuyện cơ mật đến nỗi Diệp Tử nhịn không được mà ho khan vài tiếng thiếu chút đã sặc cả một ngụm trà cũng không dừng lại bọn họ được.
Lãnh Cô Tịch dù sao cũng không phải loại ngu ngốc, tai nghe thì nghe thế nhưng bản thân cũng không mấy để ý. Một là hoàng đế, một là vương gia, thế nhưng lại ở trước mặt bình dân như y bàn chuyện triều chính như vậy, một chính là thực sự tin tưởng y là người nhà, điều này chính là không có khả năng, bụng dạ hoàng tộc thâm sâu khó dò, muốn có bao nhiêu không tin người chính là có bấy nhiêu không tin người. Như vậy cũng chỉ còn có thể là vì lí do thứ hai, muốn thử y, đem nội tình nói ra, nếu như y thực sự là gián điệp như vậy liền sẽ lộ tẩy.
Đảo mắt nhìn trời tuyết bên ngoài, Lãnh Cô Tịch thực sự lười đấu trí với bọn họ, cho nên y thức thần mà nhìn trời tuyết, một bộ buồn chán ngắm tuyết còn vui hơn nói chuyện với các ngươi khiến cho Diệp Tử không nhịn được mà lại ho khan mấy tiếng.
Hành động của Lãnh Cô Tịch không biết vì sao lại khiến cho Hiên Viên Thích cảm thấy bản thân dùng kế thử người này là rất ngốc, đầu mày không khỏi chau lại. Mà hắn có thể cảm thấy được, như thế nào hoàng đế bệ hạ lại không? Hiên Viên Mạt bình tĩnh nâng tách trà, ánh mắt dừng ở trên người của Lãnh Cô Tịch rồi đảo đến hoàng đệ của mình, trong mắt đó chính là nghi vấn. Bởi vì đơn giản, tuy rằng hắn gặp qua An Tuyết Nhiên chưa được bao nhiêu, thế nhưng sự thay đổi của y lúc này so với y lúc trước, kẻ mù cũng có thể nhìn ra!
Đến đây tác giả ngưng không viết nữa, coi như là một Open Ending đi.