Trác Lệ không chút do dự gật đầu đồng ý: “Được.”
Ngôn Thù thấy dường như anh không hiểu ý mình, cậu lập tức bổ xung thêm một câu, lần nói này trực tiếp hơn: “Em muốn ăn đồ anh nướng.”
Động tác trên tay Trác Lệ hơi ngừng lại, sau đó anh đứng lên, xắn tay áo lên cao rồi đi về phía phòng bếp: “Được.”
Lâm Quang và Tăng Nghệ Kỳ trố mắt nhìn nhau với vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, yên lặng một chút, người sau quái gở mở miệng nói: “Anh Trác, em cũng muốn ăn thịt anh nướng.”
Lâm Quang cũng theo sát không bị tụt lại: “Người ta cũng muốn.”
Trác Lệ hơi liếc mắt nhìn hai người một cái, rõ ràng vẻ mặt anh không có gì đặc biệt nhưng vẫn vô cớ hiện lên một chút hơi thở nguy hiểm.
Lâm Quang sợ hãi nói: “Được rồi, bây giờ người ta không muốn nữa.”
Tăng Nghệ Kỳ xắn tay áo đứng dậy, hô lên khẩu hiệu vinh quang: “Tự mình lao động, cơm no áo ấm!”
Số lượng thức ăn Ngôn Thù tìm ra thật sự khá nhiều, mấy người cùng nhau hành động cắt thức ăn đã đông đá ra thành từng khối rồi xuyên vào nhau, tổng cộng tốn khoảng một tiếng mới kết thúc công việc.
Tầng ba của biệt thự có một phòng kính trồng hoa lộ thiên, sau khi đặt vỉ nướng ở nơi trống, Trác Lệ bỏ gần nửa túi than gỗ vào trong bếp, Hồ Nhã ném mấy ngọn lửa vào trong, Tăng Nghệ Kỳ thì đứng ở bên cạnh dùng gió thổi lửa, không đến mấy phút, than đã hiện lên ánh lửa đỏ.
Ngôn Thù đã giành được vị trí tốt nhất là bên cạnh Trác Lệ thấy vậy thì không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ nói: “Dị năng của mọi người có tác dụng thật, dùng để ăn cơm thật sự rất thuận tiện.”
Tăng Nghệ Kỳ cười ha ha hai tiếng nói: “Tôi và chị Nhã của cậu có một biệt hiệu không chính thức tên là CP ‘Nấu cơm dã ngoại’.”
“Ai CP với cậu, biết xấu hổ đi.” Hồ Nhã chê cười nói:” Trong nhà còn có một Omega chưa lập gia đình và vẫn muốn xào scandal với chị đây, cậu thật sự phải học chút nam đức từ anh Trác đấy.”
Khi đó, vị giữ gìn nam đức kia vừa lúc đang lật một miếng thịt bò bít tết, sau đó nhận lấy một giỏ gia vị nhỏ Ngôn Thù đưa tới hỏi: “Ăn được cay không?”
“Được!” Hai mắt Ngôn Thù sáng lên, cậu nhìn chằm chằm vào miếng thịt bò trên kệ nướng rồi gật mạnh đầu nhấn mạnh: “Muốn nhiều cay siêu cay!”
Trác Lệ: “…”
Cuối cùng anh vẫn không đồng ý với cái gọi là nhiều cay siêu cay của Ngôn Thù mà chỉ rắc thêm một chút xíu bột tiêu cay rồi cất hộp gia vị đi.
Ngôn Thù chớp chớp mắt: “… Trác Lệ, không đủ cay.”
“Đủ rồi,” Trác Lệ nói: “Tim không tốt, không thể ăn quá cay.”
Ngôn Thù nói: “Nhưng cái này cũng không quá cay mà.”
Trác Lệ đặt hộp gia vị ở nơi Ngôn Thù không với tới.
Ngôn Thù nhíu mày, tức giận nhỏ giọng oán giận: “Biết vậy em đã không đưa giỏ gia vị cho anh.”
Trác Lệ liếc mắt nhìn Ngôn Thù một cái, người sau hơi phồng má, dưới ánh lửa bập bùng, lông mi dài rậm tạo thành một bóng mờ nhỏ dưới mí mắt, nhìn thật sự có hơi tủi thân tội nghiệp. Nhưng mặc dù như vậy, ánh mắt cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào miếng thịt bò nướng không rời, bày ra dáng vẻ gào khóc đòi ăn.
Trác Lệ vô thức cười khẽ một tiếng rồi lật miếng thịt trên than lửa một lần nữa, đợi sau khi nướng sau, anh kẹp miếng thịt đặt vào trong đĩa của Ngôn Thù.
Hồ Nhã dùng khuỷu tay chọc chọc Lâm Quang bên cạnh, nói nhỏ: “Cậu có phát hiện dạo này số lần cười của anh Trác càng ngày càng nhiều không?”
“Chẳng thế à.” Lâm Quang thì thầm với Hồ Nhã, nói: “Từ lâu tôi vẫn tưởng anh Trác là mặt liệt, là cái loại không biết cười ý.”
Mặc dù không đủ cay nhưng mùi vị của bò bít tết này thật sự rất ngon, nhất là bên ngoài phòng kính trồng hoa còn đang đổ mưa xối xả, bên trong phòng yên tĩnh, phần lớn âm thanh bên tai là tiếng than củi cháy lách tách, bầu không khí cũng vô cùng thích hợp.
“Trác Lệ, anh giúp em nướng thêm một xiên cánh gà nhé?” Ngôn Thù cắm một miếng lớn bò bít tết, cậu hài lòng híp mắt lại nhưng cũng không quên đưa cho Trác Lệ một xiên cánh gà hỏi: “Có được không?”
Trác Lệ không trả lời, chẳng qua anh vẫn nhận lấy xiên nướng Ngôn Thù đưa tới rồi đặt trên vỉ nướng.
Tăng Nghệ Kỳ vừa rồi vẫn luôn ngồi bên cạnh quét mắm quét tương lên cá nướng thấy vậy cũng yên lặng nhích lại gần bên hai người Lâm Quang và Hồ Nhã, gia nhập vào đề tài tám chuyện này: “Vừa rồi tôi đột nhiên phát hiện, vậy mà anh Trác cũng có cái gọi là năng lực bạn trai này.”
Lâm Quang vừa định tiếp lời thì bỗng nhận ra được tầm mắt Trác Lệ nhìn tới, cậu ta vội vàng ngồi thẳng dậy, nhỏ giọng nhanh chóng truyền đạt tin tức với hai thành viên còn lại của tiểu đội tám chuyện: “Các cậu nhỏ giọng một chút, anh Trác nghe được hết đấy!”
Hai ngời Hồ Nhã và Tăng Nghệ Kỳ cũng vội vàng thẳng lưng lại, người sau hắng giọng một cái rồi nghiêm túc nói:” Anh Trác, thì, bao giờ chúng ta đi đến khu phục vụ?”
Trước mắt, bọn họ đã lấy được thiết bị và con chip trung tâm của máy phát sóng trên đỉnh núi, bước tiếp theo là phải đến khu phục vụ bên kia để sửa lại máy phát tín hiệu rồi truyền tin tức ra bên ngoài.
Trác Lệ nghe vậy thì nói: “Sáng mai đi.”
Ngừng một chút, nghĩ tới gì đó, anh lại bổ sung thêm một câu: “Mai cậu đi với Lâm Quang, tôi đi vào núi xem thử, tổ của ong độc có lẽ được giấu trong ngọn núi này.”
“Hả?” Hồ Nhã nói: “Ngọn núi này to như thế, phải tìm thế nào?”
Ngôn Thù nghe vậy thì vừa ăn vừa lấy đá năng lượng ra đặt đên cạnh nói: “Chúng ta làm một cái bẫy, những con ong độc kia muốn lấy viên đá năng lượng này nên thứ này hẳn có thể hấp dẫn chúng nó đến.”
Vừa dứt lời, không đợi mấy người còn lại trả lời, từ đầu cầu thang bộ đột nhiên truyền tới một tiếng thét xé gan xé lòng: “Trời ơi, sao mấy người có thể quá đáng như vậy được, đi ăn xiên nướng mà không gọi tôi!!!”
Mọi người: “…”
Đúng thật là bọn họ quên mất người này.
“Đừng giận, tới đây, ăn quả đào đi.” Ngôn Thù vẫy vẫy tay về phía Bạch Minh Cách: “Thấy cậu đang ngủ rất ngon bên lò sưởi nên tôi không nhẫn tâm gọi cậu dậy.”