Trương Hiểu Ba đối mặt với con người không có chút kinh ngạc này, quả thực là muốn phát điên. Phòng ngủ Quách Phí Thập thiết kế cũng theo phong cách đại dương, ở giữa đặt một chiếc giường lớn màu xanh nước, từ ga trải đến chăn gối đều là màu xanh, mà phía trên còn có hoa văn gợn sóng, hơn nữa các vật dụng đặt trên tủ đầu giường đều có tạo hình khối băng màu trắng. Nhìn từ xa, hoàn toàn giống với một động băng ở Nam Cực.
“Âu Dương Tấn, cậu không cảm thấy nếu ngủ trong này, sẽ rất lạnh sao?” Trương Hiểu Ba hoài nghi không biết thần kinh Âu Dương Tấn có phải có vấn đề hay không.
Âu Dương Tấn rất chắc chắn lắc đầu: “Không có gì, đây không phải phong cách cậu thích sao? Có phải cậu thấy làm được thành công như vậy nên rất hưng phấn không? Không cần nghĩ về tôi, cậu thích là tốt rồi.”
Trương Hiểu Ba bị sự ‘tốt bụng’ của y bịt miệng một câu cũng không nói nổi. Trời ạ, cái này chỗ nào giống phong cách cậu thích chứ? Cậu sao có thể làm ra một thế giới đáy biển, còn là thế giới đáy biển ở Nam Cực cho mình ở, cũng chả phải cá…
Nhìn Trương Hiểu Ba buồn buồn ngồi trên giường lớn, Âu Dương Tấn không rõ là có chuyện gì, nên nghĩ: Có phải Hiểu Ba thấy phản ứng của mình không được nồng nhiệt nên thấy thất vọng không?
Vừa nghĩ vậy, Âu Dương Tấn vội vàng bù đắp, ho khan một tiếng: “Ách, thiết kế căn phòng này thực không tồi. Ban đầu nhìn sẽ có hơi kinh ngạc, nhưng bây giờ càng nhìn lại càng thấy thuận mắt, ý tưởng mới mẻ, lại rất lãng mạn, còn thực ấm áp. Trương Hiểu Ba cậu làm không tồi.”
Trương Hiểu Ba ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Âu Dương Tấn, trong đầu chỉ có một câu: Âu Dương Tấn điên rồi…
Âu Dương Tấn trong lòng nghẹn khuất. Mình đã hạ mình thế này, khen ngợi hơn nửa ngày, vì sao Trương Hiểu Ba vẫn dùng đôi mắt cá kia nhìn mình?
“Này! Cậu cứ trừng tôi như vậy để làm gì? Tôi là đang khen cậu đó!” Âu Dương Tấn cuối cùng nhịn không được, cáu kỉnh.
“Cậu khen thì khen, tôi trừng cậu thì làm sao?” Trương Hiểu Ba cũng không yếu thế, từ sau lần trước làm Âu Dương Tấn trở nên ngoan ngoãn, lá gan cậu lại càng ngày càng lớn, dần dần có xu thế tạo phản.
“Cậu trừng tôi…”
Âu Dương Tấn bị cậu chọc tức mà không có cách nào, liếc hai cái xem thường, phất tay: “Được rồi được rồi, vài nhà cũng chưa có rửa tay, nhanh đi rửa đi!”
Trương Hiểu Ba chậm rì đứng dậy, lê đến phòng vệ sinh, mở cửa ra, kêu một tiếng ‘Mẹ ơi’, nhìn thấy cái van nước hình cá heo, cái vòi sen hình hải quỳ, còn có bồn tắm hình phao cứu hộ, hai mắt liền tối sầm…
Không muốn đâu! Ngay cả WC cũng như vậy! Cậu chẳng lẽ thực sự phải biến thành sinh vật đáy biển sao!
Sau khi rửa tay lau mặt, Trương Hiểu Ba đã bị đả kích đến không còn chút tinh thần, trở lại phòng khách ngồi lên trên chiếc sofa lớn hình vỏ sò kia, không động đậy hệt như xác chết.
Tòa nhà Pisto xa hoa của cậu, căn hộ trong phim ấm áp, rực rỡ màu sắc đó… Cư nhiên, cư nhiên biến thành thế giới dưới đáy biển! Mỗi này ở trong đây ăn ngủ, Trương Hiểu Ba cảm thấy mình sẽ mọc ra vây cá…
Âu Dương Tấn thấy cậu buồn bã ỉu xìu, trong lòng càng thêm lo lắng, ngồi bên cạnh đẩy đẩy cậu: “Này, rốt cuộc là làm sao vậy? Trong người không thoải mái sao?”
Trương Hiểu Ba lắc đầu: “Không có…”
“Vậy… là đói bụng sao?”
“Cũng không phải.”
Âu Dương Tấn mặt nhăn nhúm: “Có phải chê tôi khen cậu không hay không?”
Trương Hiểu Ba thầm liếc một cái xem thường. Âu Dương Tấn cậu là tên ngu, ngay cả khen cũng có vấn đề.
“Cũng không phải? Vậy cậu sao lại ủ rũ như vậy? Chẳng lẽ còn có chỗ nào không hài lòng?” Âu Dương Tấn không ngừng truy hỏi, ngược lại lại làm Trương hiểu Ba càng thêm phiền lòng.
“Cậu đừng lải nhà lải nhải nữa có được không, tôi chính là không vừa lòng đấy!” Trương Hiểu Ba quay người đưa lưng về phía Âu Dương Tấn, tính xấu lại nổi lên.
Âu Dương Tấn lại một chút cũng không có không nhẫn nại. Nhìn bề ngoài, Âu Dương Tấn dường như không hề để ý tới Trương Hiểu Ba, thậm chí là thường lấy bắt nạt cậu làm vui. Kỳ thật Âu Dương Tấn thích Trương Hiểu Ba đã lâu, lại vì có bệnh cưỡng chế, nên đối với Trương Hiểu Ba có thể là chấp nhất vượt mức thường.
Mỗi khi Trương Hiểu Ba muốn cái gì, y liền nhất định khiến cậu có được. Yêu cầu của Trương Hiểu Ba, trước này đều được thỏa mãn ngay lập tức. Trương Hiểu Ba nói thích tòa nhà Pisto, y ghi nhớ kỹ trong lòng, âm thầm dùng thủ đoạn ép chết công ty người khác, đoạt toà nhà Pisto vào trong tay, lại lừa Trương hiểu Ba vào ở.
Trương Hiểu Ba nói không thích loại thiết kế hai màu trắng đen giống nhà y, y liền sắp xếp, để Trương Hiểu Ba tự mình làm.
Trương Hiểu Ba thiếu tiền khám bệnh cho anh trai, Âu Dương Tấn muốn giúp cậu, nhưng lại không muốn cậu thoát khỏi tay mình, vì thế mới mời công ty thiết kế của Quách Phí Thập đến làm, tiền tiêu tuy rất nhiều, nhưng vừa đủ để Trương Hiểu Nghĩa tiếp tục khám bệnh, mà khoản tiền Trương Hiểu Ba nợ mình, lại không cách nào trả lại.
Trương Hiểu Ba lúc trước không có bằng tốt nghiệp, không tìm được việc làm, Âu Dương Tấn lại sĩ diện muốn chết, không chịu giáp mặt thừa nhận tâm ý của mình, chỉ có thể lập bẫy, làm cho Trương Hiểu Ba mỗi lần phỏng vấn xin việc đều bị ngước khác cướp mất cơ hội. Cuối cùng Trương Hiểu Ba cũng theo như suy đoán của y, đi vay tiền người khác. Âu Dương Tấn biết được tin mấy người kia vào đêm 30 sẽ ở khách sạn kia đòi tiền, liền tỏ vẻ đi tham gia dạ tiệc của khách sạn đó, sau đó vào thời điểm Trương Hiểu Ba bước vào đường cùng liền ‘trùng hợp’ xuất hiện, dùng một tấm chi phiếu, khóa cậu lại bên mình.
Đầu óc Âu Dương Tấn vô cùng thông minh, chiếc bẫy này từng bước từng bước hoàn toàn đều đã sớm được thiết kế hoàn hảo. Dục vọng độc chiếm Trương Hiểu Ba của y đã đến mức khó khống chế được, lại sống chết không qua được góc rẽ này, cứ khăng khăng không chịu lộ ra nét dịu dàng của mình.
Chỉ là cách biểu đạt tâm ý cùng thủ đoạn độc đoán lại kịch liệt này của Âu Dương Tấn thực sự không đúng, hơn nữa nhìn thấy Trương Hiểu Ba liền như châm lửa vào thùng dầu ‘dục vọng’ của y. Mỗi lần gặp Trương Hiểu Ba, Âu Dương Tấn lý trí suy nghĩ gì cũng đều mặc kệ, thuận theo tính cách mình mà tùy ý làm việc, khiến Trương Hiểu Ba một chút cũng không cảm nhận được sự quan tâm của y, ngược lại cả ngày lo sợ bất an, cảm thấy Âu Dương Tấn chướng mắt với cậu.
Mike đã từng than thở rằng: tình yêu của hai con người này, hoàn toàn là tình yêu của hai đứa trẻ. Một người thích một người, sẽ cố bắt nạt để được đối phương chú ý, mà tên nhóc ngu ngơ, ngây ngốc thích cái kẻ bắt nạt mình này, lại tiêu cực cho rằng đối phương chắc chắn không thích mình.
Chỉ là không biết vào lúc nào, hai con người này mới có thể trao đổi tâm ý, hiểu được một mảnh chân tình của đối phương?