“Không… Xin chủ nhân…” Nước mắt sinh lý bị ép ra, Chương Hiểu sợ hãi chờ động tác tiếp theo của hắn.
“Lúc tôi không có mặt, chó con có động đến dương v*t không? Có chạm qua nơi này không?”
“… Có… Xin lỗi, chủ nhân, em có… A a a a…”
Đau đớn không nói nên lời. gậy th*t chôn sâu trong cơ thể, hai ngón tay thon dài càng lúc càng đi sâu vào. Cậu từng nghe nói hậu môn có nhiều cách chơi khác nhau, nhưng không ngờ chỉ tăng thêm hai ngón tay đã khiến cậu có cảm giác bản thân sắp bị chơi hỏng. Song, khoái cảm lại tăng theo từng chuyển động, cơn đau nơi hậu huyệt cũng không cách nào làm dương v*t mềm xuống. Cậu đem tất cả quyền được vui sướng và đau đớn giao cho chủ nhân, vui vẻ chịu đựng đối phương chơi hỏng chính mình.
“Ưm… Ha…” Tiếng rên bị buộc phải nén lại khẽ vang lên, ẩn ẩn nghe được tiếng khóc nức nở.
Cuối cùng, hai ngón tay kia cũng chịu rút ra, kéo theo đó là một cảm giác kì lạ khiến toàn thân giật nảy. Cậu tự biết rõ bản thân đã hoàn toàn biến thành một chú chó dâm đãng, khoái cảm vô hạn chỉ có thể nhận được từ kích thích đường ruột và hậu môn, từ trọng lượng mà Sở Quân dồn xuống cùng với từng cú đánh mông.
Tiếng rên không kịp nuốt xuống, nước bọt chảy dọc theo cằm rơi trên giường. Kích thích ngợp trời làm cậu bắn ra, tinh dịch từng luồng, từng luồng bắn xuống drap giường. Sở Quân không nhũng không quan tâm cậu mà còn siết chặt vòng cổ, tăng thêm sức liên tục chuyển động nửa dưới. Khoái cảm nối tiếp khoái cảm, cao trào nối tiếp cao trào bị ép buộc lặp lại hết lần này đến lần khác khiến cậu thống khổ siết chặt ga giường, gắng sức chuyển động eo tiếp nhận từng trận bắt nạt của người sau.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Sở Quân cũng dừng lại, quy đầu đâm thẳng vào nơi sâu nhất, rưới tinh dịch nóng bỏng lên vách thịt. Cùng lúc đó, hai bờ mông cũng bị hắn đánh đến hồng hồng.
Chương Hiểu tê liệt nằm trên giường, tâm trí chìm vào những phút mất hồn ngắn ngủi.
Ngón tay hắn xẹt qua cằm cậu, “Trước đây tôi không thích giao hợp với nô lệ khác, chỉ thích cùng em… Em biết vì sao không?”
Cánh môi run run, không biết phải đáp lời thế nào.
“Chính vì trước đây chịch em là để em cảm nhận cảm giác bị khuất nhục. Dù tận hưởng khoái cảm nhưng trên mặt em vẫn không giấu được biểu cảm không cam lòng. Mà bây giờ, em đã hoàn toàn mất đi vẻ mặt này, không có gì khác biệt với những chó hoang khác…” Âm giọng trầm thấp truyền rõ vào tai cậu từng chữ một.
“Vậy nên… Sau này chúng ta sẽ đổi một phương thức điều giáo khác.”
“Nếu có thể đứng lên thì lập tức đến phòng điều giáo. Tôi muốn phạt em tội dám tự an ủi khi tôi không có mặt.” Hắn nói xong bèn xoay người rời đi.
Giây trước là dục hỏa đốt người, giây sau đã cháy thành tro bụi.
Chương Hiểu mê man nhìn trần nhà, mãi một lúc sau mới tìm được tiêu cự. Đây là lần đầu tiên Sở Quân nhắc đến những nô lệ trước, những nô lệ từng xuất hiện trong album ngày đó.
Để chủ nhân không phải chờ lâu, cậu vội vàng xuống giường, dùng tư thế bò tiêu chuẩn bò vào phòng điều giáo. Lỗ nhỏ không có gì chặn lại bèn rỉ ra một ít chất lỏng màu trắng, thuận theo đùi chảy xuống đất.
Giữa phòng là một cái ghế điều giáo có hình ngựa tay quay*. Sở Quân đã chuẩn bị xong, áo sơ mi cổ chữ V khoét sâu và quần da, mái tóc thấm ít mồ hôi có phần mất trật tự, thoáng nhìn có dáng vẻ lười biếng.
Chương Hiểu ngoan ngoãn nằm nhoài trên ghế, vểnh hai cánh mông hồng.
Hắn xoa nhẹ mông thịt mềm mại, hỏi: “Đau không?”
“Không đau, chủ nhân.” Cậu đáp.
“Vậy để em đau một chút. Mười cái, tự đếm, hiểu?”
“Dạ, chủ nhân.”
Tiếng xé gió vang lên, tiếp sau đó chính là cảm giác nóng rát đau đớn trên mông truyền đến. Là roi mây. Cơ bắp toàn thân cậu siết chặt, thấp thoáng run rẩy, ngón tay gần như cào nát đệm da dưới thân. Vài giây sau, cảm giác đau đớn mãnh liệt nhất cũng trôi qua, không cần nhìn cũng biết nơi đó ngày mai sẽ bầm tím cả lên.
“Một… Chủ nhân, em sai rồi… Cảm ơn chủ nhân…”
“Chát!” Cái thứ hai. Chương Hiểu cố gắng nuốt tiếng rên đau đớn xuống, nỗ lực tìm kiếm nhịp thở để bản thân có thể nói chuyện.
“Hai… Chủ nhân… Em sai rồi, cảm ơn chủ nhân…”
“Chát!” Cái thứ ba. Mười roi, không thiếu roi nào. Cuối cùng cậu cũng hoàn thành màn trừng phạt này. Bờ mông lúc này đau như muốn nứt ra, khiến cậu không cách nào khống chế được nước mắt rơi đầy mặt.
“Ngoan, em làm tốt lắm.” Sở Quân thờ ơ lấy điện thoại ra chụp ảnh. Chương Hiểu trong hình cực kì thê thảm, cánh mông đỏ ửng, sưng tấy, thậm chí có vài chỗ đã đổi thành màu tím, miệng huyệt vẫn còn tinh dịch chưa lau.
Hắn ôm cậu vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ, sau đó lấy thuốc thoa cho cả mông và hậu huyệt.
Đến khi được cho phép ngủ, Chương Hiểu lập tức nằm lì trên giường, mông vẫn còn đau đớn không thôi, nhưng cậu lại không thể nào ngủ được. Dựa vào ánh trăng yếu ớt, cậu nhìn gò má hắn, nhìn đến xuất thần.
Thật sự có người đàn ông có thể dùng từ mỹ để hình dung. Lông mi cong dài rủ xuống, đường cong cánh mũi và môi xuất sắc như người trong tranh.
Cậu thở dài, nhìn hắn mãi đến khi chìm vào giấc ngủ.
– Còn tiếp –
Ghế điều giáo hình ngựa tay quay (跳马形的刑椅摆): Ngựa tay quay là một dụng cụ dùng trong môn thể dục dụng cụ, mình đoán ghế mà tác giả miêu tả là loại ghế này.
