Cúc Vân Trân lại đi ra, Nhạc Thiên Linh khôi phục vẻ mặt không cảm xúc.
Cô định lên tiếng thì giọng của Lâm Tầm đã vang lên trước: “Đường Tín là cái người đó hả?”
Nhạc Thiên Linh ừ một cái không hề suy nghĩ. Ngay sau đó, cô nghe Lâm Tầm cười lạnh, rồi điện thoại lại rơi vào trầm mặc. Một lát sau, Nhạc Thiên Linh gãi đầu: “Chắc là không đâu, anh ấy nói mình đang theo đuổi một người bạn học.”
Lúc nói ra câu này, Nhạc Thiên Linh cũng không tự tin lắm, nói chi là Lâm Tầm.
“Nếu cậu cảm thấy không phải thì tại sao còn hỏi ai đem qua?”
“…”
Sự cẩn thận bị một người bạn cách cả một cái mạng Internet vạch trần, Nhạc Thiên Linh thấy thẹn, im lặng một lúc mới nhớ ra được mục đích của cuộc gọi này là để hỏi tội. Cô vội vàng nâng cao tông giọng.
“Cậu im đi! Cậu cũng nghe thấy rồi đó, lát nữa tôi còn phải ra khai báo cho bố mẹ biết chuyện bạn trai là sao. Nói đi, cậu muốn chết như thế nào?”
“Chuyện này khó nói lắm à?”
Giọng của Lâm Tầm không có chút nào là áy náy, “Cứ nói đúng sự thật, tất cả đều là hiểu lầm.”
Nhạc Thiên Linh hừ lạnh một tiếng, đang muốn nói rằng dĩ nhiên mình sẽ có gì nói đó, lại nghe thấy Lâm Tầm nói thêm: “Bảo với hai bác rằng bạn trai cậu không hề xấu, cũng không nghèo, lại còn rất tốt với cậu nữa.”
“…”
“Cút!”
Nhạc Thiên Linh cúp điện thoại, tự làm công tác tư tưởng trong đầu mình sau đó đẩy cửa ra.
Trong phòng khách, bố mẹ cô chia ra ngồi ở hai bên ghế sa lon, vừa thấy cô đi ra là cười đưa tay vỗ vỗ chỗ ở giữa. Có lúc cô không hiểu, tại sao bố mẹ mình cãi lộn chỉ sau đôi ba câu rồi sau đó lại làm lành nhanh như gió.
Cô chậm rãi đi tới, chưa đặt mông lên ghế sa lon thì Cúc Vân Trân đã không kịp chờ đợi mà mở miệng hỏi trước: “Linh Linh à, không phải bố mẹ phản đối con có bạn trai đâu, con cũng trưởng thành rồi mà. Nhưng sao con lại phải hẹn hò với một cậu trai không có bản lĩnh, không ưa nhìn mà lại còn đối xử không tốt với con vậy hả?”
“Nếu không phải mẹ của Đại Kim nói đây là do chính miệng con nói, thì có đánh chết mẹ cũng không tin mắt nhìn người của con kém vậy đâu.”
“Con nghĩ sao hả? Không phải là kiểu, cái kiểu mà… Trên mạng nói sao nhỉ, PUA*? Đúng vậy phải không?”
* PUA: PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện”, vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên “nghệ sĩ tán gái”.
Nhạc Thiên Linh đang cúi đầu, lặng lẽ nghe mẹ mình nói chuyện, nghe bà hỏi như thế thì trả lời theo bản năng: “Vâng ạ.”
“Cái gì?!” Nhạc Văn Bân thiếu điều nhảy cẩng lên, “Cái thằng nhóc đó PUA con?!”
“Không, không phải ạ!”
Nhạc Thiên Linh khoát tay lia lịa, “Con chỉ đang trả lời câu hỏi của mẹ thôi! Cậu ấy không có PUA con!”
Nói xong, Nhạc Thiên Linh muốn tát mình một bạt tai, “Không đúng, gì mà PUA với không PUA chứ, vốn là con không có bạn trai!”
Phòng khách đột nhiên yên lặng.
Cúc Vân Trân và Nhạc Văn Bân đánh giá Nhạc Thiên Linh, cuối cùng mẹ cô lên tiếng trước.
“Linh Linh, có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau giải quyết. Nếu con giải thích rõ ràng thì bố mẹ cũng không phản đối, nhưng không được nói dối đâu.”
Nhạc Thiên Linh cạn lời nhìn trời cao, khóc không ra nước mắt. Thật ra cô không hề muốn nói chuyện về Đường Tín cho bố mẹ nghe, cô sợ hai người kể cho bố mẹ anh ấy. Nhưng việc đã đến nước này, cô không thể che giấu nữa.
Sau khi chọn lựa từ ngữ cẩn thận khai báo câu chuyện, Nhạc Thiên Linh sợ bố mẹ không tin, còn đưa cho hai người xem đoạn tin nhắn giữa cô và Lâm Tầm, lúc này hai ông bà mới hết nghi ngờ.
“Chuyện là vậy đó ạ, con không có bạn trai gì hết, chỉ diễn kịch thôi.”
Nói xong xuôi, mặc dù Nhạc Thiên Linh vẫn còn hoài nghi Đường Tín thích mình, nhưng để tránh gây thêm rắc rối, cô chắp hai tay, cầu xin bố mẹ, “Tất cả là hiểu lầm, chuyện của anh Đường Tín cũng thế. Tại con nghĩ sâu xa, người ta không có thích con, bố mẹ đừng bao giờ nói cho ai biết nha, nếu không sau này con không có mặt mũi đâu mà gặp người ta.”
Cúc Vân Trân và Nhạc Văn Bân không hiểu nổi tuổi trẻ bây giờ sao cứ thích cua cua quẹo quẹo lắm thế, hai ông bà trố mắt gật đầu, bảo đảm sẽ không nói ai biết.
“Được rồi, bố mẹ biết rồi, con không hẹn hò với cậu con trai nào như thế thì tốt.”
Cúc Vân Trân vỗ bả vai cô, “Nhưng con cũng lớn rồi, nên tìm bạn trai thôi, hai mươi mốt tuổi rồi.”
Nhạc Thiên Linh bỉu môi: “Không gấp ạ, Bạch Xà hơn 1700 tuổi mới lập gia đình mà.”
“… Nhạc! Thiên! Linh!”
Nhạc Thiên Linh vội vàng nhảy cẩng lên thoát khỏi hiện trường: “Con đi tắm rồi ngủ đây!”
Mới ngày đầu tiên của kỳ nghỉ mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, không mệt người nhưng mệt lòng.
Nhưng sau khi tắm xong, nằm dài lên giường, cô mới phát hiện cả ngày nay mình không có suy nghĩ đến chuyện bạn gái của Cố Tầm, không thấy khó chịu. Lúc này lại nhớ ra, trong lòng cô lại bắt đầu phát hoảng.
Tâm tư con người thật kỳ lạ, chuyện không thể chịu nổi nhất là so sánh. Cô cứ nghĩ rằng Cố Tầm sẽ lạnh lùng với tất cả con gái, kết quả là người ta còn biết dành toàn bộ kỳ nghỉ Tết để ở bên cạnh một cô gái. So sánh mới thấy, cảm giác này còn khó chịu hơn khi bị anh ngó lơ và đối xử lạnh nhạt.
Nhạc Thiên Linh lăn qua lăn lại mấy lần mà vẫn không buồn ngủ, cô lấy tai nghe ra nghe nhạc luôn.
Tối nay Thanh An trăng thanh gió mát, vạn vật trong veo, ngay cả tiếng gió thổi qua lá rụng xào xạc cũng dịu êm khác thường.
Cách Thanh An không xa là Giang Thành lại bị mây mù bao trùm, mưa bị kìm lại cả ngày cuối cùng cũng lặng lẽ rơi xuống, làm cái rét mùa đông trong thành phố càng lạnh lẽo hơn.
Cả tòa cao ốc chỉ có vài ngọn đèn còn ráng rực, nhìn giống như những đốm sáng lẻ tẻ trong đêm tối, khiến cho đêm mưa càng thêm ảm đạm.
Mỗi dịp xuân về đều có học sinh ở lại trường ăn tết, có khi để chinh phục các cuộc thử nghiệm, hoặc chuẩn bị cho các kỳ thi định kỳ. Có lẽ chỉ có một mình Cố Tầm ở lại là vì không muốn về nhà.
Vào ngày nghỉ, trường học yên lặng khác thường, gió cũng không thổi.
Cố Tầm tắm xong đi ra, ngồi xuống trước bàn, chuẩn bị gõ hai dòng mật mã thì đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó. Anh cầm điện thoại lên, gửi cho mẹ mình 50 nghìn tệ.
Điện thoại vừa mới đặt xuống thì tiếng chuông đã vang lên. Cố Tầm nhìn tên người gọi, ánh sáng phản chiếu từ đèn bàn vào trong đáy mắt bỗng mờ đi đôi chút, len chút cảm xúc phức tạp.
Anh bắt máy.
“Mẹ chưa ngủ à?”
Giọng người phụ nữ bên kia đầu dây rất nghiêm túc, “Tự nhiên con chuyển tiền cho mẹ làm gì?”
“Hết năm rồi.” Cố Tầm bình tĩnh nói, “Một chút tấm lòng của con.”
“Tấm lòng? Con đang khoe khoang rằng bây giờ mình kiếm ra nhiều tiền lắm hả?” Giọng bà hơi the thé, “Mẹ không thiếu nhiêu đó tiền, mẹ chỉ thiếu một đứa con trai phải làm chuyện nên làm thôi.”
Cố Tầm đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi. Anh nhắm rồi lại mở mắt, vứt điện thoại xuống bàn, bật loa, vừa nói vừa gõ bàn phím.
“Mẹ muốn làm gì với số tiền đó cũng được. Con viết luận văn tốt nghiệp đây, mẹ ngủ sớm đi.”
Điện thoại im lặng năm giây sau đó bị cúp máy. Nửa tiếng sau, Cố Tầm lại cầm điện thoại lên, phát hiện đối phương chưa nhận tiền.
Anh nhìn chằm chằm màn hình, dòng code trước mắt biến thành một dãy ký tự và số không có chút ý nghĩa nào. Thế là Cố Tầm lại cầm điện thoại lên, mở khung chat với Bánh Quai Chèo.
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Bạn gái, ngủ chưa?
Cô trả lời rất nhanh, có vẻ cũng chưa ngủ.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Ai là bạn gái cậu?
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Chúng ta đã thế này rồi, gọi bạn gái cho thân thiết không được à?
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Sao cậu không gọi tôi bằng bố cho thân hơn?
Khóe miệng Cố Tầm cong lên, anh giơ tay khép laptop lại, đi ra ban công.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Có chuyện gì thì nói lẹ đi, tôi muốn đi ngủ.
Cố Tầm nhìn ánh đèn phía xa, suy nghĩ, không nhanh không chậm đánh chữ.
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Giúp tôi suy nghĩ quà để tặng cho một người.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm:?
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Còn mấy tháng nữa mới tới ngày của bố, không cần gấp.
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir:?
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: (#^. ^#)
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Quà phải tự lựa mới có thành ý!
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Nếu tôi biết con gái thích gì thì cần hỏi cậu à?
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: À, ra là con gái.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Tặng quà cho crush hả?
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir:.
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Không phải.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Vậy thì lựa gì nữa, tặng tiền là xong chuyện.
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Đừng nói xàm nữa, mau lựa đi.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Vậy ít nhất cậu cũng phải nói tôi biết cô ấy thích gì chứ!
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Thích trang điểm à?
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Cũng không thích lắm.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Vậy đồ trang sức linh tinh thì sao?
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Chắc là không thích.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Cô gái này thật khác người.
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Có lẽ vậy.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Cổ có thích chơi game không?
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Thích lắm.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Oh! Vậy tôi biết rồi!
Cố Tầm cười, đang định hỏi cô biết cái gì thì lại thấy cô gửi một đường link.
Một tháng trước, Nhạc Thiên Linh nhìn thấy một bàn phím cơ hàng hiệu, nhãn hiệu đó chỉ vừa đạt tiêu chuẩn xúc cảm, nhưng sản phẩm mới có hệ thống đèn màu macaron nhìn hút mắt quá, lại đi với keycap tinh xảo. Người không ham hố gì với bàn phím như Nhạc Thiên Linh cũng thấy rung động.
Chỉ có một khuyết điểm duy nhất là hơi mắc.
Cô cũng không thiếu bàn phím cơ, lúc đó tiêu tiền hơi nhiều nên không mua. Không mua nhưng trong lòng hơi tiếc nuối, thế là cô tìm cơ hội xin dụ mẹ mua cho, cuối cùng không được.
Cái bàn phím kia vẫn còn bị nằm phủ bụi trong giỏ hàng, mới khi nãy lúc không ngủ được, cô còn bấm xem, chưa quyết định được là có mua hay không. Lúc Lâm Tầm hỏi, thứ đầu tiên cô nghĩ đến là cái bàn phím này.
Gửi link cho cậu ta xong, Nhạc Thiên Linh còn thổi phồng khiếu thẩm mỹ của mình.
Bánh Quai Chèo: Cậu nhờ tôi là chính xác rồi đó, không có cô gái nào thích chơi game mà không u mê cái bàn phím này cả.
Bánh Quai Chèo: Cậu cứ tặng đi, tôi đảm bảo, người ta không thích thì cứ coi đầu tôi là cái ghế để ngồi.
Hotboy Trường: ok
Bánh Quai Chèo: Vậy tôi đi ngủ đây.
Hotboy Trường: Đợi một lát.
Bánh Quai Chèo:?
Hotboy Trường: Địa chỉ nhà và số điện thoại của cậu?
Bánh Quai Chèo: Làm gì?
Bánh Quai Chèo: Cậu muốn hẹn gặp ngoài đời hả?
Hotboy Trường: …
Hotboy Trường: Cậu không dám?
Nhạc Thiên Linh quăng ra cái địa chỉ liền.
Bánh Quai Chèo: Cậu dẫn theo mấy người để tôi chuẩn bị?
Hotboy Trường: Tôi dẫn bố mẹ mình tới nha?
Bánh Quai Chèo: Trend bây giờ là dẫn bố mẹ đi đánh nhau à?
Hotboy Trường: Im đi.
Hotboy Trường: Tôi vừa xem, mua hai cái thì cái thứ hai được giảm nửa giá.
Bánh Quai Chèo:?
Hotboy Trường: Thôi thì tiện thế, tôi cũng tặng bạn gái mình một món quà năm mới.