”Đồ cổ cái gì chứ! Đây là bát cơm của A Bưu!” Vương Cửu Long tức muốn nổ phổi, rống lên.
”A Bưu?” Trương Cửu Linh nghe thấy thì sững sờ: ”A Bưu là ai?”
Vương Cửu Long tức đến mức mặt hắn lúc xanh lúc trắng, hung dữ nhìn chằm chằm vào y, nghiến răng nghiến lợi nói: ”A Bưu là con chó nhà ta!”
”Gâu gâu!” Vừa nói dứt câu, A Bưu ở trong góc kêu lên hai tiếng.
Trương Cửu Linh trợn mắt há mồm nhìn phía con chó to kia, có lẽ là thấy Vương Cửu Long giành dĩa thức ăn của nó nên nó giận, bây giờ đang nhe răng nhảy tưng tưng, nếu không có dây xích lại thì nói không chừng nó đã nhào lên rồi.
Trương Cửu Linh lập tức hít một hơi sâu, vội vàng quay đầu liếc nhìn cái dĩa trong tay Vương Cửu Long, lại ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt vô tội chớp mắt mấy cái, ngây người một hồi cuối cùng không nhịn được mà phì cười!
Cùng lúc đó ở nhà họ Tạ, nhà này đang xử lý việc tang lễ, Tạ Kim vừa mất, Tạ lão gia cuống đến mức suýt chút nữa cũng đi theo con trai mình, lúc này đang ngồi phịch trên giường, dì Hai hầu hạ túc trực bên giường, mấy việc tang lễ cũng đành phải giao cho Lý Hạc Đông lo liệu.
”Chiêu đãi không chu đáo rồi!”
”Ăn ngon miệng nha!”
”Ô, thấy thức ăn hôm nay thế nào?”
”Có ngon hơn hôm kết hôn không?”
”Không đủ rượu thì nói nha, đừng khách sáo với tôi!”
Lý Hạc Đông giơ một vò rượu lên đi tiếp từng bàn, lúc thì cười đùa với khách này một cái, lúc thì uống với khách kia, thái độ nhiệt tình khiến các vị khách đều lộ ra vẻ mặt hoang mang, còn tưởng mình đi nhầm chỗ, ở đây đang đãi tiệc cưới.
”Ca! Ca ca ca!”
Trương Cửu Nam nhịn cả buổi trời, bây giờ không nhìn nổi nữa, vội vàng bước tới kéo Lý Hạc Đông vào một góc: ”Ta thấy ngài đấy, ngài vẫn nên ở yên đây đừng có nhúc nhích.”
”Sao vậy?” Lý Hạc Đông hất tay hắn ra, tức giận lườm hắn: ”Không phải là ngươi kêu ta đi chào hỏi khách à?”
Trương Cửu Nam mặt như đưa đám nói: ”Nhưng không có nói ngài đi chào kiểu đó! Ai mà không biết còn tưởng nhà ta có chuyện vui đó!”
”Vậy ngươi nói coi ta phải làm sao?” Lý Hạc Đông không nhịn được mà thở dài, giơ vò rượu lên đổ vào miệng.
”Ngài đó, ngài cầm ly rượu đi, đừng ôm cả bình mà tu như vậy!” Trương Cửu Nam nói rồi đoạt lấy bình rượu trong tay y, sau đó nói tiếp: ”Cầm một ly rượu là được rồi, ta đi theo sau lưng ngài, cũng không cần ngài tự rót rượu, sau đó đi lần lượt từng bàn mời rượu khách, nói là chiêu đãi không…”
Nói tới đó, Trương Cửu Nam im bặt, đột nhiên nhận ra cái mà mình miêu tả không khác gì với y lúc nãy, sững sờ ngẩng đầu nhìn y, Lý Hạc Đông cũng sững sờ nhìn hắn, không nhanh không chậm mà nhướng mày.
Xem ra đây không phải vấn đề về lễ nghĩa cấp bậc, mà là vấn đề về thái độ, có lẽ Lý Hạc Đông không cảm nhận được cảm giác góa là cái gì, Trương Cửu Nam lúng túng liếm môi, đưa bàn tay to lớn lên, thở dài bất đắc dĩ: ”Ôi trời! Được rồi được rồi! Coi như ta không có nói gì, ngài cứ ngoan ngoãn ở đây đi!”
”Phiền thật đấy!” Lý Hạc Đông mắng một câu, bực bội trừng mắt nhìn mấy người khách kia: ”Chừng nào mới xong vậy trời, ta còn gấp về nhà đấy!”
Trương Cửu Nam vội vàng trấn an y: ”Nhanh thôi nhanh thôi, đợi khách về hết thì ngài muốn thế nào cứ đến hỏi thẳng lão gia là được.”
Lý Hạc Đông vừa định nói gì nữa thì lúc này có một người khách tới mời rượu, Trương Cửu Nam vội vàng huých hắn, trong nháy mắt hai người đứng thẳng lưng nghiêm chỉnh, giả bộ làm ra vẻ đúng quy củ.
Có lẽ vì Lý Hạc Đông đứng trước mặt đây còn trẻ tuổi mà đã góa nên vị khách kia nhất thời đau lòng mà nhìn y, khẽ thở dài, vỗ cánh tay y: ”Nén bi thương.”
Lý Hạc Đông cười gật đầu: ”Cảm ơn bác, cảm ơn nhé.”
Trương Cửu Nam trợn trắng mắt, lặng lẽ khều y, nhỏ giọng nhắc nhở: ”Khóc chút đi.”
”Ô hô!” Lý Hạc Đông nghe theo, lập tức quệt miệng gào khóc lên, dọa cho vị khách kia giật mình, liếc nhìn y với vẻ kỳ lạ, vội vàng chuồn đi.
”Ủa? Sao vậy kìa?” Lý Hạc Đông chỉ vào vị khách vừa chạy trốn kia, không hiểu gì mà hỏi Trương Cửu Nam.
Trương Cửu Nam hoàn toàn trợn mắt há mồm nhìn y, không nói nổi một câu.
Mùa hè không nên giữ thi thể quá lâu, sợ là sẽ hôi thối làm ruồi nhặng bu đến, cho nên Tạ Kim được chôn cất rất sớm, lúc này đợi cho mấy vị khách đều đi hết, Lý Hạc Đông thở phào nhẹ nhõm: ”Má, cuối cùng cũng đi hết rồi!”
”Đông ca, huynh cũng ăn chút gì đó đi.” Trương Cửu Nam lại gần nói.
”Không được, ta đi tìm lão gia nói lời cáo từ, ta về nhà ăn là được rồi.” Lý Hạc Đông nghĩ có thể đi rồi thì lập tức vui lên, vỗ vai Trương Cửu Nam, quay người bước nhanh đến phòng của Tạ lão gia.
Tạ lão gia vừa nhìn thấy y là bật khóc, vội vàng ngoắc tay gọi y tới: ”Mau vào đi, mau vào, mau ngồi xuống đi.”
Lý Hạc Đông cũng không khách sáo, nhanh chân đi đến bên giường ông cụ, tự dời ghế ngồi xuống. Tạ lão gia đau lòng nhìn y: ”Con trai ngoan, khiến con thiệt thòi rồi.”
Lý Hạc Đông còn tưởng là ông ấy nói đến việc xử lý tang sự, ngượng ngùng gãi đầu: ”Không thiệt thòi, không thiệt thòi đâu, thật ra ta cũng đâu có làm gì.”
Tạ lão gia sững sờ, không phản ứng kịp là y đang nói gì, Lý Hạc Đông cũng không kéo dài thời gian nữa, vội cười rồi nói: ”Cụ ơi, bây giờ ta đến để tạm biệt ngài, ta…”
”Con định đi đâu?” Tạ lão gia không đợi cho y nói hết mà vội vàng hỏi lại y.
Lý Hạc Đông ngẩn người, nói với vẻ đương nhiên: ”Thì ta về nhà đó.”
”Về nhà?” Rốt cuộc Tạ lão gia cũng biết được mục đích lần này y tới là gì, lúc này mới nghiêm giọng nói: ”Về nhà cái gì mà về! Đây là nhà của con!”
”À, phải, ở đây cũng là nhà.” Lý Hạc Đông vẫn cười một cách tự nhiên, suy nghĩ một lát rồi lại giải thích: ”Nhưng ta nói là về nhà ta, tạm gọi là nhà mẹ đẻ đi, Tạ lão gia, ta đi trước, sau này gặp lại!”
Nói rồi lập tức chắp tay thi lễ với ông ấy, định đứng dậy rơi đi, Tạ lão gia vội vàng nhào tới kéo lấy tay áo của y: ”Không được đi, không được đi đâu hết!”
”Tại, tại sao chứ?” Lý Hạc Đông nhíu mày không hiểu.
Tạ lão gia lập tức bật khóc: ”Kết hôn còn chưa đầy một ngày thì con của ta đã mất rồi, con của ta vừa mới đi thì con lại muốn bỏ đi, con làm vậy là khiến con của ta ở dưới cửu tuyền không yên tâm được! Con nghĩ lại xem đám láng giềng sẽ bàn tán về con của ta thế nào, ta mặc kệ, nếu con đã gả tới đây rồi thì sống là người của nhà họ Tạ, chết cũng là ma của nhà họ Tạ! Đến chết cũng không được rời khỏi nhà họ Tạ chúng ta nửa bước!”
”Hừ!” Lý Hạc Đông lập tức nổi giận: ”Ta nói này ông lão, ông nói chuyện hơi vô lý rồi đó! Con của ông cũng đâu phải do ta hại chết, ông còn trách ta nữa chứ!”
Tạ lão gia tức không thở nổi, vẫn không chịu nhượng bộ, chỉ vào y mà nói: ”Ngươi, hôm nay nếu ngươi dám bước ra khỏi nhà họ Tạ nửa bước, ta sẽ lập tức đến nha môn tố cáo nhà ngươi lừa gạt ép cưới, cùng lắm là một bên sứt càng một bên gãy gọng!”
Người ta đưa sính lễ, anh của y nhận sính lễ, ông già này nói có lý, Lý Hạc Đông cũng nói không lại ông ta, cố gắng nén giận hít một hơi thật sâu, chỉ vào ông ấy nói: ”Lão già, ông đó, ông đợi đó cho ta!”
Nói rồi phất tay quay người sải bước đi ra cửa phòng, vừa đi vừa nghiến răng nghiến lợi la hét.
”Dao của ta đâu!”