– Mau đón lấy mau đón lấy, em bế không nổi rồi.
Cô vừa chạy tới trước mặt anh liền thảy Ô Đồng qua, Ô Đồng đơ mặt bay một đường vòng cung nhỏ, chuẩn xác rơi vào lòng anh.
Chu Thời Uẩn:
– …
Ô Đồng: “méo?”
Tô Căng Bắc vung vung tay:
– Đòi mạng mà, tê tay quá.
Chu Thời Uẩn:
– Sao không để nó xuống tự đi?
– Anh hỏi nó ấy.
Tô Căng Bắc lườm Ô Đồng:
– Vốn em muốn mang nó đi dạo trong sân cho giảm béo, nhưng nó vừa dính đất là ì ra đó, em hết cách mới phải bế nó lại.
Chu Thời Uẩn nghe xong, hạ mi mắt nhìn Ô Đồng:
– Thật lười đến vậy à?
Vẻ mặt Ô Đồng “vô tội”: “Meo ~ ”
Tô Căng Bắc híp mắt cảnh cáo:
– Đừng giả bộ, mày chính là như vậy.
Móng vuốt Ô Đồng lướt qua mặt, vùi người trong lòng Chu Thời Uẩn không lên tiếng.
Anh lắc đầu bó tay:
– Lần sau nó ì ra cũng đừng để ý tới nó, để tự nó về.
– Không được.
Tô Căng Bắc chớp mắt nhìn anh:
– Bằng không lần sau anh dứt khoát tản bộ chung đi, Ô Đồng chắc chắn nghe lời anh.
Chu Thời Uẩn im lặng một lát:
– Cũng được.
Hai ngày sau đó, anh thật sự đúng giờ cùng họ tản bộ trong sân.
Ô Đồng uể oải đi đằng trước, cô và Chu Thời Uẩn theo đằng sau.
– Không cho dừng lại, mới năm phút thôi.
Ô Đồng quay đầu, ai oán nhìn anh.
Khóe môi Chu Thời Uẩn hơi cong lên:
– Ừ, nghe cô ấy.
“Meo!” Ô Đồng tức giận quay đầu lại, tiếp tục di chuyển bước chân một cách không tình nguyện.
Tô Căng Bắc đắc ý nhìn cái mông của nó:
– Quả nhiên vẫn là anh có sức uy hiếp, Chu Thời Uẩn, trước đây có phải anh từng ngược đãi nó không, xem nó ngoan vậy kìa.
Chu Thời Uẩn:
– Trước đây nó cũng rất nghe lời mẹ.
Tô Căng Bắc trừng mắt:
– Tức là nó chỉ bắt nạt một mình em?
Chu Thời Uẩn lắc đầu:
– Cũng không phải, ngoại trừ ở trước mặt anh và mẹ, Ô Đồng đều không quá ngoan.
– Vậy là quá đáng.
Tô Căng Bắc bước lên trước hai bước ngồi xổm xuống, chặn đường Ô Đồng:
– Mèo mập, tao phải nhắc nhở mày một câu, mày đừng có đắc tội tao đấy, đắc tội tao không có kết quả tốt đâu.
“Meo.” Vô cùng khinh thường.
– Không tin?
Tô Căng Bắc véo tai nó:
– Nhị thiếu gia mà mày sợ sau này cũng phải nghe lời tao, mày dám không nghe à?
Chu Thời Uẩn nghe vậy sững sờ, nhìn dáng vẻ vô cùng khẳng định của Tô Căng Bắc, anh không hiểu tự tin của cô từ đâu ra?
– Chu Thời Uẩn, anh nói xem có phải không?
Còn dám hỏi anh? Anh thưởng cô một ánh mắt lạnh lùng, hờ hững đi về phía trước.
– Nè nè nè.
Tô Căng Bắc đuổi theo:
– Anh không thể cho em mặt mũi trước mặt Ô Đồng à?
Mày Chu Thời Uẩn khẽ nhướng:
– Lời này nói ra, Ô Đồng cũng sẽ không tin.
Tô Căng Bắc:
– …
Cô ở Chu gia ăn ngon uống ngon, thường đùa giỡn Ô Đồng, trêu Chu Thời Uẩn, thời gian năm ngày nhanh chóng trôi qua. Hôm nay là ngày cô từ đế đô về Tô gia.
Tô Căng Bắc lúc đến không có hành lý gì nhưng lúc về lại mang hai va ly lớn, bên trong toàn bộ đều là chiến lợi phẩm mấy ngày nay. Có của Chu gia tặng, cũng có của tự cô mua.
– Ô Đồng, nhớ nhớ tao đấy nhé.
Lúc sắp lên xe, Tô Căng Bắc lưu luyến lại giày vò con mèo mập.
“Meo.” Ô Đồng rất có linh tính, có thể cảm nhận được cô sắp rời đi, ánh mắt luôn biếng nhác hiếm hoi mang theo cảm xúc khác.
Hoắc Vạn Quân cười nói:
– Nếu cháu thích Ô Đồng như vậy, lần sau bảo Thời Uẩn mang tới sống với cháu.
Mắt Tô Căng Bắc sáng lên:
– Vậy đương nhiên là tốt. Ô Đồng, lần sau chúng ta gặp nha.
“Meo.”
– Bà nội, anh cả, cháu đi trước đây, mọi người chú ý sức khỏe.
– Được, đi đường cẩn thận.
Tô Căng Bắc gật đầu, cuối cùng mới nhìn Chu Thời Uẩn, không nói nhiều gì cả, chỉ làm động tác tay gọi điện thoại. Hoắc Vạn Quân và Chu Chính Hiến thấy vậy mỉm cười hiểu rõ, Chu Thời Uẩn mím mím môi, trước sau như một không có biểu hiện gì đặc biệt.
Tô Căng Bắc không hề để bụng, dù sao cô đã quen lâu rồi. Cô ngồi vào xe, tài xế Chu gia khởi động xe, dần dần đi xa.
Cổng Chu gia đại trạch, Chu Thời Uẩn đang định rời đi thì bị Chu Chính Hiến gọi lại.
– Lần này Căng Bắc tới, anh quên đưa em ấy cái này.
Chu Chính Hiến xòe tay ra, bên trong là một viên đá quý màu xanh lục hình giọt nước lẳng lặng nằm, óng ánh long lanh, thoạt nhìn giá trị không nhỏ.
Viên đá quý màu xanh lục này là đồ của mẹ, trước đây bà nói sẽ truyền nó cho con dâu, sau khi bà chết, nó rơi vào tay Chu Chính Hiến.
Chu Thời Uẩn mỉm cười, anh không cho rằng nếu Chu Chính Hiến thật sự muốn tự đưa cho cô ấy mà có thể quên.
Nhìn vẻ mặt anh, Chu Chính Hiến biết ngay anh đang nghĩ gì, bèn nói:
– Lần này sau khi về em tự đưa cho em ấy đi, xem như một cái cớ để em đi gặp người ta, anh biết con người em vừa tới bệnh viện là cái gì cũng quên hết.
Chu Thời Uẩn nói:
– Tự anh giữ đi.
Chu Chính Hiến:
– Anh giữ lại làm gì. Anh đâu có vợ.
Chu Thời Uẩn nghẹn.
– Nên chỉ có thể cho em thôi.
Chu Chính Hiến trực tiếp nhét cho anh:
– Nhớ đấy, đích thân đưa cho Căng Bắc.
Không đợi anh trả lời, Chu Diễn liền đẩy Chu Chính Hiến vào.
Chu Thời Uẩn dừng lại, đưa mắt nhìn viên đá quý màu xanh lục hình giọt nước, đích thân, đưa cho cô ấy ư.
Tô Căng Bắc xuống máy bay. Người do Triệu Tuyết Nhan phái tới sẽ đón cô. Hôm nay cô ăn mặc cũng xem như khiêm tốn nhưng không ngờ vừa xuất hiện liền có camera chớp nháy đang chờ cô.
Tô Căng Bắc kinh ngạc, chuyến đi hôm nay của cô là bí mật, sao lại có phóng viên chứ.
Nhưng một giây sau cô liền biết nguyên nhân. Sân bay chợt vang lên tiếng hét chói tai, Tô Căng Bắc vừa quay đầu thì thấy Từ Gia Vỹ là tâm điểm bước ra.
