Xem ra Trương Thác thật sự có chút bản lĩnh, tuy mát xa chẳng.
phải thứ đáng hãnh diện gì.
Lúc Lâm Ngữ Lam có suy nghĩ này hoàn toàn không ngờ, đặt
trong đông y, cái cô xem như mát xa chính là vật lý trị liệu có trình
độ cao nhất.
Tâm trạng của Milan lúc này có thể miêu tả là buồn vui lẫn lộn,
khiến cô vui là bệnh ngầm trên người mình thật sự bớt rồi, cả
người từ lưng đến vai gáy đều thoải mái hơn rất nhiều. Còn bưồn
là Trương Thác này đúng là có bản lĩnh, e rằng muốn vạch trần
anh không phải một chuyện dễ dàng.
Đôi mắt to của Milan đảo qua đảo lại, một biện pháp tuyệt vời
xuất hiện trong đầu cô ấy.
Cô không nhịn được thầm thấy đắc ý, một tên lừa gạt, anh có thể
đặc biệt hiểu một lĩnh vực nào đó, nhưng cũng không thể quá
thông thạo với thứ trong những lĩnh vực khác, chỉ với loại vật lý trị
liệu trình độ cao nhất dùng mát xa để chữa bệnh ngầm đã đủ cho
anh tốn thời gian nghiên cứu rồi, anh từng ở nước Pháp, còn có.
thể gạt được công chúa hoàng gia, hiểu rõ lễ nghi phương Tây và
nghỉ thức cơm Pháp cũng không kỳ lạ, nhưng tranh vẽ thì sao, anh
có thật sự hiểu tranh vẽ không? Nói cách khác, anh có khả năng
vẽ tranh chứ? Mình chí cần tìm một chuyên gia giám định tranh
cao cấp tới đây đã có thể vạch trần bộ mặt thật của anh ta rồi!
Nghĩ đến đây, trên mặt Milan lộ ra nét cười
“Ngữ Lam, kỹ năng mát xa của Trương Thác nhà cậu thật sự quá
tuyệt vời! Đúng rồi, các cậu còn chưa nói với mình sao hai người
quen nhau đấy, chẳng lẽ chỉ vì một bức tranh hả?”
“Cậu đúng là đồ bà tám!” Lâm Ngữ Lam trừng Milan, nhưng cô
cũng đã nghĩ kỹ nên nói với cô nàng Milan này chuyện quen
Trương Thác thế nào rồi, nhưng bây giờ Trương Thác ở đây, mình
cũng ngại nói mấy lời đó ra miệng.
“Nói đi.” Milan tỏ vẻ bé cưng rất tò mò.
“Bảo anh ấy nói với cậu đó, mình phải đi ngủ rồi” Lâm Ngữ Lam
trực tiếp ném vấn đề cho Trương Thác, còn mình mang dép lê đi
“bịch bịchf lên lầu, hừ, Trương Thác này giỏi nói ngon nói ngọt, để
anh tự bịa đi, ngày mai mình hỏi anh là được.
Milan nhìn bóng lưng Lâm Ngữ Lam rời đi, nói một tiếng nhàm.
chán, sau đó duỗi eo một cái, trên người cô chỉ mặc một cái áo
sơ mi sát người, núi non vô cùng đồ sộ, lúc duỗi eo càng lộ rõ
dáng vẻ núi non hoàn mỹ này hơn.
Trương Thác đứng sau lưng Milan bóp vai cho cô, ánh mắt đúng
lúc nhìn thấy núi non trập trùng phía trước qua cổ áo.
Milan vươn tay ngọc mảnh mai, phất phất cổ áo của mình, miệng
lẩm bẩm: “Thật nóng quá”
Vừa dứt lời, Milan đặt tay lên cổ áo, nhẹ nhàng cởi chiếc cúc đầu
tiên.
Khóe miệng Milan hơi cong lên, thầm nghĩ, tên biến thái, đứng ở
phía sau thì nhìn kỹ cho bà đây.
Milan làm xong mấy chuyện này thì như chưa từng xảy ra chuyện
gì, cầm điện thoại ở bên cạnh lên, bí mật mở camera trước, muốn
chụp lại dáng vẻ Trương Thác nhìn chẩm chấm mình. Nhưng cô
lại phát hiện Trương Thác hoàn toàn không nhìn mình. Không!
Anh hoàn toàn không chú ý đến mình, còn đang đeo tai nghe
nhầm mắt lại nghe nhạc nữa.
Một ngọn lửa không tên cháy lên trong lòng Milan, đồ vô lại! Bà
đây không có chút sức hấp dẫn nào với tên biến thái là anh sao!
“Đừng xoa, đừng xoa nữa!” Milan vặn vẹo bả vai hai cái, thở hổn
hển nói, sau đó mang dép lê đi lên lầu.
Trương Thác tháo tai nghe xuống, kỳ lạ, sao tự nhiên người phụ
nữ này lại tức giận thế. Trương Thác nhìn mấy cái, sau đó cũng
không quan tâm nữa, ngồi xuống sofa rót cho mình một tách trà,
nghe khúc piano Yev vừa sáng tác xong gửi cho anh, miệng lẩm
bẩm: “Lúc D giáng C thăng vẫn tồn tại vấn đề, hơn nữa còn khoe
khoang tài nghệ không cần thiết, tăng thêm rất nhiều âm trang trí,
như thế tuy có thể khiến người nghe rung động ở đoạn trước của
khúc nhạc, nhưng lại khiến đoạn sau quá mức bình thường, haiz”