“Liên quan đến cái này, bác sĩ.” Thám tử rất có lòng tin giải thích với tôi, “Không phải ngài đã nói cho công tước rằng ngài đã nghe thấy họ cãi nhau sao? Linh mục nói cho tôi biết nội dung của cuộc cãi vả khiến tôi tin rằng: Warrene tuyệt đối không yêu cô ta thật lòng, thứ gã quan tâm là mặt mũi của bản thân. Đầu tiên là gã không dễ dàng tha thứ cho vị hôn thê yêu người khác, sau là càng không muốn để cô ta bị cuốn vào một vụ án giết người, cho nên gã duy trì thể diện của bản thân. Chúng ta có thể suy đoán rằng trong khoảng mấy giờ sau khi công tước và tiểu thư Bernstein chia tay, Warrene lại đến phòng ngủ của cô ta. Có thể bọn họ lại phát sinh một trận cãi vả khác, sau đó…”
“Sau đó người đàn ông này trong lúc tức giận đã cắt cổ vị hôn thê của mình.” Công tước cười gằn, “Gã ra đúng là một người tính khí nóng nảy.”
Tôi cảm thấy hắn đang cười trên nỗi đau của người khác, như thế có hơi quá đáng, hắn cũng nên biết rằng bản thân mình đã đóng vai trò chẳng mấy vinh quang trong câu chuyện đôi trẻ.
Chúng tôi vừa trò chuyện vừa đi đến cửa, hai vị cảnh sát áp giải Warrene lên xe ngựa, linh mục đang chờ chúng tôi ở cửa.
“Tốt lắm, các ngài.” Thám tử nhận lấy mũ và thủ trượng từ người hầu, nói tạm biệt với chúng tôi, “Bây giờ tôi phải quay về làm một vài bản ghi chép cho Warrene. Rất hân hạnh được biết ngài, bác sĩ, cám ơn vì sự giúp đỡ.”
Tôi mỉm cười bắt chặt tay ông ta.
“Đúng rồi, đại nhân, có thể tôi sẽ còn đến một hai lần nữa, bởi vì có thể còn bỏ sót lại vật chứng.”
“Lúc nào cũng hoan nghênh.” Công tước rất rộng rãi bày tỏ với ông ta, “Tôi vẫn luôn rất chú ý bảo vệ hiện trường. Ngoại trừ thi thể, cái gì tôi cũng không động tới cho đến khi ngài nói có thể.”
“Ngài thật là quá tốt!”
Cuối cùng ông ta cám ơn linh mục bận báo án cả đêm rồi xoay người lên xe ngựa của cục cảnh sát. Chiếc xe màu đen từ từ lái ra khỏi toà lâu đài. Chúng tôi đứng ở hành lang nhìn bóng dáng nó càng lúc càng mơ hồ, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Kết thúc rồi, các vị.” Công tước khoa trương giang hai tay ra, “Hết thảy đã kết thúc, chúng ta tạm thời đã có thể thả lỏng một chút rồi.”
“Ung dung vậy?” Tôi có hơi xem thường sự lạc quan của hắn ta, “Công tước, trước tiên ngài hãy cân nhắc làm sao xử lý ba thi thể kia đi. Có lẽ hai ba ngày sau sẽ có một đám người gào khóc trong toà lâu đài của ngài vì mệnh số của thân nhân bọn họ đấy.”
“Cậu đang nhắc nhở tôi chuẩn bị nhiều tiền một chút sao?”
“Anh…” Thật là không có thuốc chữa!
“Các người thật là hiếu chiến.” Linh mục nhìn biểu cảm của tôi không đúng, lập tức chen vào, “Đừng như vậy, vất vả lắm câu chuyện mới chấm dứt ở đây, mọi người cũng rất mệt mỏi. Ngài Pontona, ngài nên biết rằng từ hôm qua đến bây giờ tôi còn chưa chợp mắt đấy.”
Quả thật là tôi không có cách nào nổi giận khi con người mặt đầy mệt mỏi này đứng ra giảng hoà.
“Vậy thì người mau đi nghỉ ngơi đi, linh mục. Tôi cũng muốn thay quần áo đi ra vườn hoa hóng mát một lát.”
Nói thật, trừ bỏ buổi sáng mà nữ nam tước Siena xảy ra chuyện, tôi chưa lần nào đi ngắm kỹ nơi này vào ban ngày.
Vườn hoa ở toà lâu đài Almet giống như một tác phẩm nghệ thuật: Không có những pho tượng và đài phun nước giống như các hoa viên thông thường khác, cũng không giống như những nhà quý tộc ở châu Âu biến mảnh đất trở thành những khối hình ngay ngắn màu xanh lá. Hết thảy nơi này chỉ có thể dùng một từ để hình dung, đó là tự nhiên.
Trong đám thường xanh có lẻ tẻ vài bông huệ tây nở rộ, tươi sáng thanh lịch, dưới cây bách không tính là quá cao có một ít bàn và ghế đá dài, tán lá dày vừa vặn thay thế cho trần nhà che nắng, hoa đỗ quyên màu trắng che khuất đường mòn đá vụn và vườn hoa, rồi lại biến mất trong đám cỏ màu xanh nhạt. Toàn bộ vườn hoa rất có phong cách đình viện của phương đông, mặc dù đã trải qua thiết kế và bố trí, nhưng dấu vết nhân tạo đã được tiết chế một cách tinh vi.
Tôi hít sâu mùi thơm của cỏ xanh và hoa huệ tây, có chút tán dương thẩm mỹ của công tước, dẫu sao ở phương diện này hắn biết hưởng thụ hơn những tên bạo chúa khác.
Ngay lúc tôi từ từ tản bộ dọc theo con đường mòn, bên cạnh cây bách truyền tới một âm thanh xoạt xoạt nho nhỏ. Tôi ngoáy đầu nhìn lại, một thân thể lưng còng, ông lão tóc hoa râm đang làm việc trong bụi hoa.
“Leoches.” Tôi gọi về phía ông, “Chào buổi sáng.”
Ông từ từ quay mặt sang nhìn tôi: “À, là ngài sao, chào ngài, ngài Pontona.”
“Ông đang làm gì đó?”
“Nhổ cỏ, xung quanh hoa huệ tây này phải sạch sẽ.”
“Ra là vậy.” Tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, “Vườn hoa này thật xinh đẹp, là do một mình ông chăm sóc à?”
“Không chỉ riêng tôi, còn có Ford và Rogers.”
“Là ông thiết kế sao?”
“Không, tôi làm gì có bản lĩnh đó.” Ông lắc đầu một cái, chui ra khỏi vườn hoa, “Cái này là do đại nhân tự mình thiết kế.”