” Tuệ Liên, tỷ ngồi xuống đi.”
Tuệ Liên lại nhìn xung quanh, ngại ngùng nói.
” Công chúa, ngũ hoàng tử còn ở đây, như vậy không tiện đâu.”
Đàm Nhu lại kéo Tuệ Liên ngồi xuống.
” Cứ ngồi đi, điểm tâm còn nhiều tỷ cứ ăn đi, tuy là đồ thừa nhưng mà ăn vẫn rất ngon.”
Tuệ Liên lại vẫy tay từ.
” Không đâu công chúa, sao lại có thể nói là đồ thừa nó vẫn còn ấm, ăn vẫn rất ngon.”
Đàm Nhu lại cười tươi lên.
” Đúng..”
Ở bên đây, Chiêu Phong cùng với Nhiên Lý nói chuyện.
” Ta thấy ngũ hoàng tử nhìn công chúa, ánh mắt không phải là ánh mắt của một đệ đệ nhìn tỷ tỷ, ngũ hoàng tử có ý gì vậy?”
Nhiên Lý bỗng chột dạ, chàng nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Chiêu Phong liền nói.
” Lộ liễu đến vậy sao? Ta chỉ là có chút ngưỡng mộ tỷ ấy thôi.”
Chiêu Phong lập tức cau mày, chàng ban đầu đã đoán được hắn đối với Đàm Nhu là không bình thường, lại chính tai nghe hắn nói thế thì cứ như là đang khiêu khích Chiêu Phong, ruột gan Chiêu Phong như sôi ào lên, có chút khó chịu trong người.
Chàng nhìn về phía Đàm Nhu, nàng đang cười đùa với Tuệ Liên, nàng bây giờ như ngây ngô, không biết chuyện gì.
Ngũ Nhiên nhìn sắc mặt Chiêu Phong đã thấy không đúng.
” Huynh đừng hiểu lầm, đệ ngưỡng mộ tỷ ấy là vì tỷ ấy là người được sống ở bên ngoài cung, được tự do tự tại, không giống như ta, suốt ngày đều phải ở trong phòng chuyên tâm đọc sách, ta chán ngấy cuộc sống này lắm rồi.”
Chiêu Phong đã hạ được một chút hỏa trong lòng, nhưng chàng vẫn không muốn Đàm Nhu nói chuyện với Ngũ Nhiên.
Chiêu Phong đứng dậy, chàng nói.
” Cuộc sống của nàng ấy là của nàng ấy, cuộc sống của người là của người, ta thấy người cả đời này cũng không thể thoát ra khỏi cái lồng vàng này được, ước mơ của người xa xôi đó.”
Nhiên Lý lại cười.
” Ta biết, mẫu hậu sẽ không để ta đi linh tinh đâu.”
Chiêu Phong lập tức bỏ đi, Ngũ Nhiên cảm thấy Chiêu Phong không hẳn là nghĩa huynh của Đàm Nhu, hắn cảm thấy Chiêu Phong đang hành xử thái quá, biểu cảm của Chiêu Phong không hẳn là bình tĩnh mà là cố gắng để không bị bộc phát.
Hắn vội giật miếng ngọc trên thắt lưng mình xuống, miếng ngọc này chàng đã đeo từ năm năm tuổi đến giờ, được chạm khắc hình của một con thỏ vô cùng dễ thương.
Ngũ Nhiên đưa nó cho Đàm Nhu.
” Đệ tặng tỷ miếng ngọc này, lần này đến quá đột ngột, lần sau đệ đến đệ sẽ tặng tỷ một thứ còn đẹp hơn nữa.”
Đàm Nhu cũng nhận lấy nhưng nàng lại lắc đầu.
” Không cần đâu, ta chỉ nhận lần này thôi lần sau đệ có tặng thứ quý giá như nào ta vẫn không nhận.”
Nhiên Lý lại vội cáo từ.
” Vậy, đệ xin phép về cung, lần sau đệ sẽ lại đến chơi.”