“Kết quả thì sao?”
“Trần Nhung từ chối. Lý do rất đầy đủ, cậu ấy mới năm nhất, đang trong giai đoạn bận bịu học tập.” Hoàng Tĩnh Thần cảm thán: “Haiz, người ta muốn một cuộc sống đại học thanh tâm quả dục.”
Nghê Yến Quy kinh ngạc: “Hả?” Vậy chẳng phải là khi cô theo đuổi sẽ gặp khó khăn trùng trùng sao?
“Cho nên…” Hoàng Tĩnh Thần cân nhắc lại: “Mình rất tò mò về mối quan hệ giữa cậu và Trần Nhung, rất thân thiết à?”
“Tạm được.”
Hoàng Tĩnh Thần lấy một bộ đồ ngủ hình con vịt màu vàng trong vali quần áo, chuẩn bị đi vào phòng tắm thì cô ấy lại lùi lại hỏi: “Đúng rồi, cậu biết người dẫn chương trình trong hoạt động lần trước không?”
“Ngày đó mình đã nhìn thấy rồi.”
“Cô ấy và Trần Nhung có quan hệ gì vậy? Mình nhìn thấy cô ấy trò chuyện rất vui vẻ với Trần Nhung ở lầu dưới ký túc xá nam, hai người đều cười tươi như hoa.”
Nghê Yến Quy tưởng tượng được tình cảnh đó, trai tài gái sắc, vạn vật bay màu.
Nhớ tới lúc Lý Quân nhìn vào gương nhẹ nhàng chọn khuyên tai, một cái nhíu mày, một nụ cười dịu dàng thôi cũng đủ lay động lòng người.
Nghê Yến Quy cũng có lỗ tai, cũng có khuyên tai, nhưng từ nhỏ cô không phải kiểu người mềm mại như nước. Cô đã bị đau một chút khi Trần Nhung đột ngột đeo khuyên tai vào bên tai phải cho cô.
May mà hành trình lần này cô có mang theo một bao thuốc lá.
Đêm ở lưng chừng núi, hơi lạnh thấu xương. Cô đã mặc áo khoác, nhưng vẫn bị cái lạnh làm cho nổi da gà. “Xoẹt” một cái, cô ấn bật lửa.
Gió lạnh giống như bắt được mục tiêu, lửa vừa mới bật lên đã bị thổi tắt.
Nghê Yến Quy dùng tay chắn gió, từ ánh lửa yếu ớt nhen lên chút khói. Tay phải cô cầm một điếu thuốc, tay trái cầm điện thoại di động gõ chữ. Cô hỏi Lâm Tu: “Cậu có biết, Lý Quân, người chủ trì cuộc họp đó, đã có bạn trai chưa?”
Cô phủi tàn thuốc ba lần thì tin nhắn của Lâm Tu mới đến: “Không phải chuyện gì mình cũng biết đâu.”
Nghê Yến Quy: “Không phải cậu có rất nhiều anh em à.”
Lâm Tu: “Hỏi thăm cô ta làm gì?”
Nghê Yến Quy: “Sợ mình trở thành ‘tiểu tam’ thôi.”
Lần này Lâm Tu trả lời rất nhanh: “Đã hỏi qua người thuộc ban của bọn họ, không thấy ai nói rằng Trần Nhung có bạn gái.”
Lâm Tu còn nói: “Có thể là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình?”
Nghê Yến Quy: “Ai là hoa rơi? Ai là nước chảy?”
Lâm Tu: “Cái này không quan trọng. Chỉ cần Trần Nhung còn độc thân, thì cậu cứ quản cậu ta ba bảy hai mươi mốt, rồi đoạt tới tay là được.”
Nghê Yến Quy dập điếu thuốc.
*
Huấn luyện viên Mao quẳng chuyện của Ôn Văn ra sau đầu, sắp xếp gọi điện thoại buổi sáng cho mỗi phòng.
Hoàng Tĩnh Thần bị đánh thức, trốn trong chăn, suy sụp than thở: “Trời ạ! Leo núi.” Cô ấy vén chăn lên, nhìn thấy Nghê Yến Quy đã thay quần áo, đang buộc tóc.
Nghê Yến Quy dùng một sợi dây buộc tóc màu hồng phấn, buộc tóc dài lên cao, xoay vài vòng mái tóc mềm mại tạo thành một búi ở trên đầu.
Hoàng Tĩnh Thần ngồi quỳ chân trên giường: “Cậu dậy sớm thế?”
Nghê Yến Quy đi giày thể thao, phất tay về phía Hoàng Tĩnh Thần: “Mình đi leo núi.” Cô phóng khoáng đóng cửa lại.
Có bảy học viên tới sớm.
Mao Thành Hồng đếm đầu người, bốn người là thành viên mới, số người nhiều hơn một nửa, nằm ngoài dự đoán của anh ta. Anh ta vô cùng vui mừng nói: “Câu lạc bộ tán đả của chúng ta có bốn vị huấn luyện viên, sức chịu đựng, sức mạnh, tốc độ và sự dẻo dai, thiếu một cái cũng không được. Sức chịu đựng của huấn luyện viên phần lớn nhờ vào chăm chỉ vận động, ví dụ như, chạy cầu thang, chạy việt dã. Ngày hôm nay chúng ta bắt đầu từ chạy chậm. Ngọn núi này nhìn qua rất quanh co, nhưng thực ra độ dốc không cao, xem như nâng cấp của chạy chậm thôi.”
Ngày hôm nay Triệu Khâm Thư không đến.
Trần Nhung mặc một bộ đồ thể thao màu xám nhạt, đi sau Mao Thành Hồng.
Nghê Yến Quy lặng lẽ đi tới bên cạnh anh.
“Chào buổi sáng.” Đây là đoạn đường cho xe chạy, được trải đường nhựa. Trần Nhung nhìn thấy bóng dáng hai người có chút mơ hồ nhưng thẳng tắp.
Đối diện với khuôn mặt tươi cười của anh, sự khó chịu một đêm của cô nháy mắt cũng tản đi: “Chào buổi sáng.” Cô nhìn theo ánh mắt của anh, trên mặt đất, có một khe ánh sáng dài giữa hai người.
“Hôm nay cậu đến sớm vậy.” Anh đảo mắt nhìn tai cô.
Hôm nay cô đeo một đôi bông tai pha lê. Mặt trời vẫn còn chưa lên khỏi núi thì bông tai đã phát sáng rồi.
Nghê Yến Quy kéo vành tai: “Cậu còn sớm hơn mình.”
“Đi thôi.” Trần Nhung từ từ tiến lên.
Mao Thành Hồng hô to: “Chạy đi, đằng sau chạy đi. Đừng tán gẫu!”
Trần Nhung không thể làm gì khác đành phải tăng nhanh tốc độ.
Nghê Yến Quy chạy theo nhanh hơn: “Chạy đường núi mệt hơn chạy vượt rào, cậu có thể thích ứng được không?”
“Nghê Yến Quy.” Trần Nhung lại dừng lại, gọi tên cô.
Cô lập tức vọt qua anh, rồi lại lui lại hai bước hỏi: “Chuyện gì?”
“Tối hôm qua nghỉ ngơi thế nào?”
Cô hạ thấp mắt: “Cũng tạm.” Trong mộng đâu đâu cũng thấy bông tai.
“Mình không ngủ được, suy nghĩ rất lâu.”
“Cái gì?”
“Ngày hôm qua, mình làm cậu uất ức trước mặt đám người kia.”
Nghê Yến Quy bỗng nhiên ngẩng đầu: “Mình uất ức gì? Nếu không phải cậu kéo nhanh thì miệng thối của gã kia đã chạm vào mặt mình rồi.”
“Cậu có cảm thấy mình không có khí khái đàn ông?”
“Không phải.” Cô lắc đầu liên tục: “Cậu không cần phải để ý tới bọn họ. Khí khái đàn ông không phải nằm ở ngoại hình cao lớn thô kệch. Mấy thứ rác rưởi này, sao xứng để bình luận về cậu.”
Trần Nhung cười: “Huấn luyện viên Mao nói rất có đạo lý, mình nhất định phải rèn luyện, chú ý tập luyện một chút.”
“Luyện tập từ từ, không sao cả.”
“Mình muốn lập một kế hoạch tập thể dục, bắt đầu từ việc chạy bộ sáng sớm.”
“Mình cũng muốn giảm béo, cũng muốn chạy bộ sáng sớm, nhưng vẫn chưa tìm được bạn. Một người đi sẽ lười biếng. Lúc nào thì cậu bắt đầu chạy?”
“Nếu là rèn luyện đương nhiên càng sớm càng tốt, lúc quay về mình sẽ bắt đầu luôn.” Trần Nhung nói: “Cậu không mập, đừng để bụng đói.”
“Từ lần trước nghe cậu nói, mình đã bắt đầu ăn thịt cá. Ăn nhiều thì nhất định phải tập thể dục giảm béo.”
“Nếu như cậu không có bạn học chạy cùng, vậy thì sau này chúng ta chạy thể dục buổi sáng cùng nhau nhé?”
Nghê Yến Quy vui vẻ gật đầu.
Trần Nhung tiếp tục chạy về phía trước: “Đúng rồi, tại sao tối qua cậu không ngủ được?”
“Ừm…” Nét cười của cô dần tắt.
“Làm sao?”
“Mình nghe được một lời đồn.” Nghe Yến Quy ho hai lần, định nói thẳng: “Liên quan tới… Cậu.”
“Mình? Nói mình nghe một chút xem.”
“Mình nói nhé.” Cô hạ thấp giọng: “Cậu có một bạch nguyệt quang.”
Trần Nhung lại dừng lại.
“Đúng hay không?” Nghê Yến Quy không ý thức được, khẩu khí của cô giống như chất vấn.
Anh ngạc nhiên: “Bạch nguyệt quang là gì?”
“Bạch nguyệt quang, bắt nguồn từ tiểu thuyết ‘hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng’ của Trương Ái Linh.”
“Là tiểu thuyết tình yêu à?”
“Đúng vậy.” Lẽ nào cậu ấy không biết gì về tiểu thuyết tình yêu? “Ý nói rằng, trong lòng cậu có một cô gái, mong muốn mà không thể thành đôi, cầu mà không được.”
Trần Nhung bật cười: “Lại còn có lời đồn đại như vậy?”
Nghê Yến Quy hừ một chút: “Không có lửa làm sao có khói.”
“Nhưng mình không có mà.”
Cô chăm chú nhìn vào mắt anh: “Thật ư?”
Anh chân thành gật đầu: “Thật.”
“Thật sự không có à?”
“Không có.” Không có chuyện muốn mà không được, bởi vì tình huống bắt buộc nên mới phải như thế.