Từ Thanh Đào lập tức nổi giận, đùng đùng gõ chữ: [Ha ha, có thể tự tin về nhan sắc của vợ mình hơn chút được không…]
Kết quả là, còn chưa gõ xong, cô đã thấy ảnh đại diện của Trần Thời Dữ đột nhiên thay đổi.
Ảnh đại diện cũ của anh là một ánh trăng.
Sau khi làm mới, bỗng dưng trở thành ảnh tự sướng mà Từ Thanh Đào vừa gửi.
…
Ồ.
Hóa ra muốn ảnh gốc là để làm ảnh đại diện WeChat à!
Cửa sổ trò chuyện còn chưa gõ xong chữ mà đã bị Từ Thanh Đào xóa bỏ trong nháy mắt.
Sau đó biến thành dấu chấm hỏi đầy kinh ngạc: [???]
[Sao anh lại dùng ảnh tự sướng của tôi làm ảnh đại diện vậy?]Cứu mạng! Chẳng lẽ Thời Tiểu Dữ là kiểu đàn ông trung niên quê mùa sao? Dùng ảnh vợ con làm ảnh đại diện ư?
Trần Thời Dữ như không cảm thấy có vấn đề gì cả, thờ ơ đáp lại một câu: [Không phải có người nói tôi cưới một người vợ được người khác ngưỡng mộ ư?]
Có người nói tương đương với Từ Thanh Đào thuận miệng bịa đặt.
Vì sao chỗ cần đàng hoàng thì Trần Thời Dữ lại không đàng hoàng, còn chỗ không cần thì anh lại đàng hoàng?
Không đợi cô phản ứng trở lại, Trần Thời Dữ đã gửi một tin nhắn đến.
[Cho nên tôi rất khó để kìm nén ham muốn được khoe khoang.] [Hiểu không?]…
Rõ ràng là đối phương đang khen cô.
Nhưng, từ trong tin nhắn đáp trả của anh, Từ Thanh Đào như thấy được giọng điệu vô cùng kiêu ngạo.
Chỉ có điều, hình như nhiệt độ trong phòng làm việc rất cao.
Không hiểu sao mặt cô nóng một cách khó hiểu, và cô còn thấy hơi khó thở.
Lại nhìn chằm chằm ảnh đại diện mới của Trần Thời Dữ thêm mấy giây nữa, Từ Thanh Đào do dự gõ chữ.
Muốn nói rằng, làm vậy không tốt lắm đâu, dù gì thì ông lớn trông có vẻ giống tổng tài lạnh lùng cao ngạo như anh mà lại đổi ảnh đại diện thành ảnh một cô gái, thế thì có nghĩa là gì? Hơn nữa, giới tài chính nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ thì nó cũng không hề nhỏ, chẳng may có người nhận ra ảnh đại diện của Trần Thời Dữ là cô thì phải làm sao đây? Còn một tháng nữa là đến lễ đính hôn của gã tra nam kia, bây giờ mà bị phát hiện, thế thì chẳng phải là cô không thể thực hiện mục tiêu to lớn – vả mặt tên khốn nạn kia ở bữa tiệc đính hôn ư?
Tống Gia Mộc đã khiến cô bị xấu mặt trước bao nhiêu người như vậy.
Từ Thanh Đào ghi thù, buộc lòng phải giẫm đạp gã tồi tệ đó xuống gót chân mình trước mặt tất cả mọi người, có vậy thì cô mới có thể hãnh diện mà rửa sạch nỗi nhục trước đây.
Nhưng đã nghĩ ra nhiều lý do như vậy rồi mà cô cũng chỉ có thể xóa đi xóa lại trong khung trò chuyện, do dự mãi mà chẳng soạn được tin nhắn nào để gửi cho anh.
Từ Thanh Đào ấn hẳn vào ảnh đại diện của anh, thật ra, từ ảnh này cũng khó mà nhìn ra mặt mũi cô như thế nào. Dù sao thì đây cũng là kiểu tự sướng trước gương, điện thoại che mất một nửa mặt, hơn nữa, cô chỉ mới chân ướt chân ráo bước vào công việc này, cũng không quá nổi danh trong giới…
Chắc là sẽ không có người nào trong giới nhận ra cô đâu nhỉ?
Cho nên, việc Trần Thời Dữ lấy ảnh cô làm ảnh đại diện cũng không phải là không được.
Từ Thanh Đào đã thuyết phục được chính mình như thế.
Sau đó cô đặt điện thoại xuống, nhìn chăm chú tài liệu ghi âm vừa xử lý xong.
Chữ kín hết cả máy tính.
Trước đến nay cô vẫn luôn rất chuyên tâm, nhưng bây giờ lại không thể xem nổi bất kỳ một chữ nào.
Qua một lúc lâu sau, Từ Thanh Đào chợt cúi người xuống, vùi mặt vào trong hai cánh tay.
Chỉ còn mỗi lỗ tai đỏ bừng như máu lộ ra ngoài, khiến hạt ngọc trai bên vành tai càng trắng hơn, qua rất lâu mà cô vẫn chưa ngẩng đầu lên nổi.
Chết tiệt!
Cảm giác bị dính thính này là gì thế này!
…
Nửa tiếng sau, Nghiêm Linh gửi link của một tiệm trà sữa vào trong nhóm nhỏ.
Cuối cùng thì Từ Thanh Đào cũng đã trở lại trạng thái bình thường, bây giờ cô đã có thể bình tĩnh đối diện với ảnh đại diện của ông lớn, còn tiện tay nhấn mở đường link tiệm trà sữa ra xem.
Chỉ mới nhìn thoáng qua mà lòng cô đã trở nên phức tạp.
Trà sữa thời nay đều đắt như vậy ư?
Sữa dừa mới mở bán của tiệm tận hai mươi lăm tệ một ly, chẳng khác gì ăn cướp cả.
Tiện tay thêm ít sữa, phủ bằng quả dừa mà giá đã nâng lên thành ba mươi tệ.
Sau khi Từ Thanh Đào chuyển công tác lên chính thức, lương cũng từ tám nghìn tăng lên thành mười hai nghìn tệ.
Mặc dù không thấp, nhưng, làm nghề phóng viên như bọn cô, mỗi ngày đều phải đối mặt với các CEO nọ, CFO kia, lúc nào cũng phải sắm sửa cho mình những sản phẩm và quần áo ưa nhìn. Ở thời đại này, đồ xa xỉ có giá “mềm” hơn một chút thì cũng mất khoảng bốn đến năm nghìn một bộ.
Làm việc được mấy tháng, đến một khoản tiền gửi tiết kiệm cũng không có, chứ đừng nói tới việc gần đây cô mới mua cho Trần Thời Dữ một chiếc cà vạt tám nghìn.
Mật khẩu của thẻ ngân hàng gồm sáu số – sáu con số dùng để bảo vệ một tài khoản ngân hàng chứa bốn số của cô.
Sau khi tan làm, Nghiêm Linh hẹn cô đi chém gió ở một tiệm cà phê vừa mới mở, Từ Thanh Đào bèn kiếm cớ uyển chuyển từ chối chị ấy.
Vừa qua năm phút đồng hồ, Tạ Sênh lại nói muốn cùng cô đi ăn lẩu. Tháng này, thẻ hội viên VIP Haidilao – Black Sea của cô ấy vẫn còn thiếu năm trăm điểm tích lũy nữa, nếu không thì tháng sau cô ấy sẽ mất đi thân phận hội viên VIP.
Từ Thanh Đào vẫn không tài nào hiểu được, tại sao Tạ Sênh lại có niềm yêu thích mãnh liệt như thế với chế độ hội viên kỳ quái này.
Cô hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì phải làm cho xong. Cô chụp ảnh màn hình số dư tài khoản rồi gửi cho cô ấy xem, sau đó cô nhận được một meme, trên đó là ảnh ví tiền.
Kèm với một dòng chữ: Đừng khách sáo, cầm đi ăn đi.
Còn tưởng rằng Tạ Sênh gửi lì xì cho mình, Từ Thanh Đào thấy hơi cảm động.
Nếu không thì sao xứng với danh xưng cô bạn thân đáng tin cậy nhất của cô được chứ!
Nhưng, một giây sau, Tạ Sênh lại gửi thêm một meme nữa.
Khi mở ví tiền ra, bên trong là một đôi đũa.
Từ Thanh Đào: …
Tạ Tiểu Sênh, tớ thật sự cảm ơn lời an ủi vô dụng của cậu!
Cô bật cười, nghĩ đến việc mình được hẹn nhiều lần, cô bèn đăng một trạng thái lên bảng tin.
[Từ Thanh Đào: Chính thức thông báo, nếu trong tháng này có hoạt động nào vượt quá mười tệ thì đừng gọi cho tôi.]…
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Hằng Gia. Trần Thời Dữ rũ mắt, liếc nhìn ảnh tự sướng của Từ Thanh Đào.
Camera của iPhone nổi tiếng là loại vũ khí [*] tự sướng có sức công phá mạnh mẽ nhất! Dưới chiếc camera chất lượng cao và rõ nét ấy, đến một nốt mụn hay một sợi lông cũng chẳng chạy thoát nổi, bởi độ phân giải rất cao.
[*] Gốc là “thần khí”.Dù vậy, dưới ống kính mấy nghìn vạn pixel như thế, da của Từ Thanh Đào trông vô cùng nhẵn mịn, không thể nhìn thấy bất cứ khuyết điểm nào.
Chỉ có điều, bên tai trái đang đeo khuyên tai của cô, anh có thể thấy một vết sẹo mờ mờ trên vành tai.
Có thể thấy rằng, nơi đó được điều trị và đã lành lặn từ rất lâu trước đây, nếu không nhìn kỹ thì gần như sẽ không có ai chú ý đến.
Vết sẹo đó như thể xuyên qua vành tai.
Giống như bị thứ gì đó cắt qua.
Phòng làm việc của tổng giám đốc lặng ngắt như tờ.
Triệu Dương đứng một bên, anh ấy không dám thở mạnh lấy một cái. Đã đồng hành với Trần Thời Dữ nhiều năm qua, anh ấy có thể cảm nhận được rằng, ban nãy tâm trạng của ông chủ nhà mình khá tốt, nhưng không hiểu sao bỗng dưng lại xấu đi trông thấy.
Hơn nữa, tâm trạng không chỉ xấu ở mức bình thường.
Là xấu một cách đáng sợ.
Nhiệt độ trong phòng làm việc còn thấp hơn hai độ so với bên ngoài kia kìa!!
Khi anh ấy cảm thấy mình sắp nghẹt thở đến nơi…
Thì điện thoại của ông chủ lại rung lên.
Trần Thời Dữ thoát ra khỏi ảnh của Từ Thanh Đào, chuyển tới bảng tin.
Vừa khéo làm mới bảng tin, đập vào mắt là trạng thái mới nhất của Từ Thanh Đào.
Tầm mắt của người đàn ông rơi vào câu: “Hoạt động nào vượt quá mười tệ thì đừng gọi tôi.”
Sau khi dừng lại chừng mấy giây, trong phòng làm việc của tổng giám đốc vang lên giọng nói lạnh lùng của anh: “Đi điều tra xem lịch sử mua sắm gần đây của bà chủ.”
Triệu Dương thở phào, vội vã đáp lời.
Sau đó, giống như đang trốn chạy khỏi nơi nào đó đáng sợ vậy, anh ấy vội chạy đi xử lý nhiệm vụ mà ông chủ dặn dò.
…
Buổi tối, Tần Phong về nước.
Vừa xuống máy bay, anh ấy đã chạy thẳng đến dinh thự Nam Dương, làm ầm làm ĩ bắt Trần Thời Dữ phải tiếp đón nồng hậu rồi làm tiệc tẩy trần cho mình.
Trước khi lên xe, không biết sao Trần Thời Dữ lại nhớ đến Từ Thanh Đào.
Cổ họng hơi ngứa ngáy, anh chỉ muốn từ chối chơi bài mà về nhà sớm.
Có điều, trong những năm bị ép ra nước ngoài, Trần Thời Dữ luôn dựa vào sự giúp đỡ của Tần Phong, cũng coi như là “anh em hoạn nạn có nhau”.
Sau khi về nước, cũng không ít lần Dư Châu và Hàn Minh Hiên âm thầm ủng hộ, hỗ trợ anh. Bây giờ cậu cả nhà họ Tần về nước, ván bài này anh có muốn từ chối cũng không thể từ chối được.
Thế là, lần đầu tiên anh gửi tin nhắn cho Từ Thanh Đào: [Về muộn chút.]
Ngoài Trần Thời Dữ ra thì còn có mấy anh em bình thường chơi chung khá thân thiết, họ tạo thành nhóm chơi bài.
Đều là anh em chơi với nhau từ nhỏ đến lớn trong đại viện. Tần Phong và Trần Thời Dữ là bạn đại học, ngoài ra, Dư Châu và Hàn Minh Hiên có mấy đời cha chú quen biết nhau.
Tần Phong ăn chơi ở nước ngoài, khi về nước thì cũng chẳng thảnh thơi là bao.
Vừa hạ cánh xuống Vân Kinh, mấy cô thiên kim tiểu thư trong giới hay công chúa của hội sở nào đó đều được anh ấy nắm rõ trong lòng bàn tay.
Ban đầu còn định gọi hai ngôi sao đến chơi bài cùng họ, nhưng cô bạn gái anh ta vừa tán được vẫn còn nhiệt tình lắm, không bằng lòng chia sẻ.
Cộng thêm việc trước nay Trần Thời Dữ vẫn luôn chán ghét môi trường thác loạn bẩn thỉu, hiếm hoi lắm mới được một ngày cậu chủ Trần kiềm chế được chính mình, chỉ tụ họp anh em một cách đơn thuần.
Lần này về nước, ngoại trừ việc đối phó với mệnh lệnh của người lớn trong nhà, anh ấy vẫn còn một nhiệm vụ quan trọng khác.
Vừa ngồi xuống, anh ấy bèn khoác vai Trần Thời Dữ: “Nào, nào, đến đây nào người anh em, nghe nói sau khi về nước cậu đã bị thương vì tình. Tôi nghĩ đàn ông không thể treo cổ ba lần trên một cái cây được. Ánh trăng sáng của cậu cũng đã kết hôn rồi, hà cớ gì cậu phải giữ mình trong sạch vì cô ấy cơ chứ. Vừa khéo tôi ở nước ngoài cũng quen biết một người đẹp, nghe ngóng mới biết, hóa ra người ta là người hâm mộ bé nhỏ của cậu, bảo đảm bản thân và gia đình cô ấy vô cùng trong sạch, tôi không dám có suy nghĩ gì với cô ấy cả, lập tức về nước trị thương cho cậu…”
Nói được một nửa thì anh ấy định mở WeChat lên để gửi ảnh cô gái nước ngoài mà mình đã tìm được cho Trần Thời Dữ.
Kết quả là, tìm cả nửa ngày trời cũng không tìm thấy Trần Thời Dữ.
Tìm ghi chú chú mới phát hiện, hóa ra anh đã đổi ảnh đại diện, đã thế còn đổi thành ảnh của một người đẹp.
Tần Phong ngây người, chửi bậy một tiếng: “Cậu có chuyện gì thế?”
Dư Châu có tính cách khá trầm ổn, vui vẻ nói: “Cậu ở nước ngoài nên không nhận được tin nhắn à, thời gian trước A Thời kết hôn rồi.”
Tần Phong lại lên tiếng: “Mẹ kiếp? Toang rồi, toang rồi. Tôi còn đồng ý với người đẹp kia, bảo đảm sẽ thúc đẩy nhân duyên này cho cô ấy.”
Vẻ mặt anh ấy ngập tràn khó tin, tự lẩm bẩm một mình: “Không phải, tôi nói này, mẹ kiếp, chuyện gì thế này? Anh em của tôi ơi, không phải cậu rất nặng tình với ánh trăng sáng của cậu ư? Sao vừa quay đầu một cái là đi yêu người khác mất rồi?”
Tần Phong từng nghe về ánh trăng sáng trong truyền thuyết của Trần Thời Dữ, chỉ là, anh ấy chưa nhìn thấy người thật, chỉ loáng thoáng nghe thấy thời gian trước cô ấy đã kết hôn.
Vì chuyện này mà Trần Thời Dữ không ngại đường xá xa xôi, về nước thật nhanh chóng, và ngồi một mình suốt cả đêm trong quán bar mà mấy anh em họ cùng mở.
Trần Thời Dữ chẳng thèm quan tâm anh ấy, gỡ “móng vuốt” của anh ấy từ trên người mình xuống: “Cút xa ra chút, hiểu không?”
Anh dừng lại trong thoáng chốc rồi nói tiếp: “Ai nói với cậu tôi yêu người khác?”
Dư Châu cố giải thích: “Ảnh đại diện của là ánh trăng sáng của cậu ấy đó.”
Vừa nói xong câu này, Tần Phong lại ngây người.
Hồi đi học, bộ não của anh ấy đã không hữu dụng cho lắm, mà bây giờ nó còn phải xoay chuyển liên hồi như xoay chong chóng, khó nhọc liên kết các manh mối lại với nhau, rồi sau đó đi đến một kết luận không mấy thực tế…
Trần Thời Dữ đã kết hôn, đã có vợ.
Nhưng ảnh đại diện của Trần Thời Dữ lại là ánh trăng sáng của cậu ấy.
Rắc một tiếng, một tia sét giáng thẳng xuống.
Mẹ kiếp, anh ta sợ luôn rồi! Không ngờ luôn đó, người anh em, cậu… ngoại tình à!!
Ngầu ghê!
Giọng nói của Tần Phong hơi run rẩy: “Thế, chị dâu nói như thế nào…”
Không hay lắm đâu, người anh em à! Thế mà cậu dám quang minh chính đại đặt ảnh người tình làm ảnh đại diện…
Đúng ngay lúc này, điện thoại của Trần Thời Dữ đổ chuông.
Anh mở ra nhìn, Từ Thanh Đào trả lời WeChat của anh.
[Được, em biết rồi T.T] [Về muộn cũng không sao.] [Không sao, em rất ổn, em vẫn ổn.] [Chỉ là ăn cơm một mình thôi mà, đúng không anh?] [Chỉ là một mình đợi đến nửa đêm thôi mà, đúng không anh?] [Chỉ là cô đơn mình em đi vào giấc ngủ thôi mà, đúng không anh? Em vẫn ổn mà!]…
Chút suy nghĩ nhỏ bé này đã bộc lộ rõ ràng đến vậy, cô cũng chẳng che giấu gì.
Thế nhưng, vẫn có một số người cứ dính bẫy hết lần này đến lần khác.
Trần Thời Dữ đứng lên, chuẩn bị rời đi trước, dưới biểu cảm ngạc nhiên của Tần Phong.
Anh chậm rãi trả lời vấn đề của anh ấy: “Chị dâu cậu nói…”
Ngừng lại trong chốc lát, anh cong môi, tâm trạng khá tốt: “Nhớ tôi rồi.”