Tôi: “…”
#43
Tôi vô tình đọc được một chủ đề được quan tâm rất nhiều trên FB, liền nhanh tay nhắn tin hỏi lão: “Anh có từng nghĩ đến chuyện sâu xa hơn chưa?”
Chưa đến nửa phút, lão đã xem tin nhắn và trả lời lại: *”Anh cái gì cũng chưa nghĩ đến, nhưng nếu em cưỡng bức thì anh cũng không có ý kháng cự”*
Lão còn nhắn thêm một dòng: *”Câu đầu là giả, câu sau là thật”*
Tôi: “…”
#44
Một hôm tôi hỏi lão một vấn đề mà tôi đã hiếu kỳ rất lâu, chỉ đến khi mối quan hệ vững chắc mới dám hỏi đến: “Em hỏi anh một chuyện”
Lão rời mắt khỏi màn hình laptop đang chiếu phim nhìn sang tôi chờ đợi. Tôi nói: “Nếu như em nói với anh, em mất lần đầu tiên rồi?”
Sắc mặt lão tối đi vài phần, lão thở ra nặng nề trả lời: “Nói không để ý là nói dối, nhưng điều đó không có nghĩa sẽ làm anh bớt yêu em”
Tôi mãn nguyện nhìn lão, sống mũi chợt cay xòe. Lão bỗng kéo tôi ngồi thẳng đối diện nhau, lão trầm mặc nhìn tôi, hỏi: “Là lúc nào?”
Tôi khổ tâm nhìn lão, dáng vẻ của lão khiến tôi vô cùng buồn cười, tôi không trêu lão nữa, đành nói sự thật: “Em chỉ muốn biết anh nghĩ thế nào thôi, em đọc trên mạng thấy có nhiều người con trai quan trọng chuyện trinh tiết”
Lão cau mày bất mãn nhìn tôi, sau đó đột nhiên đánh vào chân tôi một cái thật mạnh trách mắng: “Còn dám thử anh, anh yêu em là thật đó, không phải như em chỉ quen qua đường với anh đâu”
Tôi: “…”
“Nhưng mà lỡ em tự làm mình mất hoặc tự nhiên không có gì sao?”
Lão nhếch môi tỏ vẻ ngại ngùng vẫn không giấu được vẻ mặt lưu manh nhìn tôi: “Thử đi rồi biết còn hay không”
Tôi trừng mắt nhìn lão, thẳng thắn cự tuyệt: “Đừng có mơ!”
“Chuyện này em khơi ra trước còn gì” Lão không cam tâm gân cổ cãi lại.
“Cho dù là em khơi ra trước nhưng anh cũng phải thể hiện chút chí khí quân tử chứ”
Lão nghiêm túc lắc đầu: “Anh không quen ai tên quân tử”
Tôi: “…”
#45
Lần khác, tôi hỏi lão: “Nếu như trên cơ thể em có khuyết điểm, anh có thích nữa không?”
Lão thư thả đáp một câu quen thuộc của cánh mày râu: “Tắt đèn đều như nhau”
Tôi kiên quyết hỏi tiếp: “Nếu khuyết điểm đó vướng tay thì sao?”
Lão chớp mắt nhìn tôi cười thẹn thùng, bình thản đề nghị: “Phải coi mới biết vướng cỡ nào, cởi ra đi!”
Tôi: “…”