Đến gần 5h sáng anh mới dừng động tác tha cho cô. Cô thì đã ngất đi lúc nào rồi, không còn sức làm gì mặc kệ anh phát tiết trên người cô. Anh bước vào phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ trên người, thay quần áo đi sang phòng bên cạnh. Bỏ cô nằm đấy trên người đầy vết đỏ tím. Nhìn cô thật đáng thương.
Cô ngủ một mạch đến chiều, cô mở mắt khắp người truyền đến cơn đau nhức. Cô chỉ cần cử động nhẹ cũng đau. Cô cúi xuống nhìn thân thể mình trông thật thảm hại như con búp bê bị xé rách. Cô cười tự giễu cợt bản thân mình. Nhìn xung quanh quần áo rơi vung vãi khắp nơi, ga giường xô vào với nhau cũng biết được hôm qua anh cuồng bạo như thế nào.
Cô cố lết thân mình lấy quần áo rồi vào phòng tắm. Cô nhìn mình trong gương, khắp nơi đều có dấu của anh để lại. Cô chà mạnh khắp người muốn tẩy hết mùi hương lẫn dấu cắn anh để lại, đến nỗi da đỏ ửng lên. Cô ôm mình ngồi khóc lớn.
Nửa tiếng sau cô cố gắng bước xuống nhà, gặp bà quản gia nói:
– Bác sai người giúp cháu dọn phòng trên gác với ạ.
Bà ta nhìn khinh bỉ cô nói:
– Cô tưởng mình là thiếu phu nhân à. Có lẽ cô chưa biết, sáng nay thiếu gia nói:
Hồi tưởng, lại sáng hôm nay. 7h sáng anh bước xuống nhà, gọi tất cả người hầu vào nói:
– Từ nay cô ta không phải là thiếu phu nhân của nhà này. Cô ta coi như người hầu ở đây. Tất cả các các người nghỉ việc hết. Bà quản gia, bà ở lại dãy dỗ, sai cô ta làm việc cho tôi.
Bà quản gia đáp:
– Vâng thưa thiếu gia.
Sau đó mọi người dọn đồ ra khỏi căn biệt thự.
Còn con bé Thư vẫn phải đi học nên ở lại. Nó biết được tin anh bắt cô làm người hầu đuổi hết mọi người đi thì nó vừa tức giận anh vừa thương cho cô. Nó đến tìm anh nói:
– Anh Triệt, sao anh đối xử với chị Nhi xấu xa thế. Anh là chồng của chị phải thương chị chứ.
Anh lạnh giọng hạ tầm mắt nhìn nó nói:
– Anh không coi cô ta là vợ. Em thân với cô ta quá nhỉ! Được rồi, em sang bên nhà ông nội sống đi. Anh không cho em bước vào căn biệt thự này một lần nào nữa.
Thư tức giận la hét đánh anh nói:
– Không em không đi đâu hết. Em muốn ở đây với chị Nhi. Huhu, anh là kẻ xấu. Em ghét anh.
Anh sai người lôi con bé ra ngoài. Sau đó đi đến công ty.
Quay lại hiện tại, cô sau khi nghe bà ta kể thì rất buồn. Cô buồn không phải mình làm người hầu mà buồn vì Thư con bé không ở đây nữa. Từ giờ một mình cô cô độc ở trong căn biệt thự này sao. Không còn người thân nào ở bên cạnh cô nữa, cô cảm thấy mình là người cô đơn nhất trên thế giới này.