Song phản ứng của hai kẻ đối diện thì khác hoàn toàn. Người nam nhân mặc đồ thiên thanh phi thường khó hiểu. Còn Giai Tuệ thì…
Cũng khó hiểu…
Nhưng còn thêm mấy cái biểu cảm kiểu un bờ li vờ bồ nữa.
Chắc nàng ta cũng không có nghĩ đến rằng, sẽ có ngày Hi Hoa lại tỏ ra lạnh nhạt với mình đến vậy.
Không biết có phải do Thất vương gia ở đây hay không, nhưng nàng ta nhớ Hi Hoa chưa bao giờ gọi mình là “Nhị tiểu thư” cả.
Đây mới chính xác là bộ mặt thật của chàng khi đối diện với người khác.
Sau đó, Hi Hoa để lại lời dặn dò với dược đồng bé nhỏ. Khi đã hoàn thành hết mọi nhiệm vụ cần thiết rồi, chàng ta mong muốn lập tức được trở về Y Tiên Sơn ngay…
Chỉ là đến ngày thứ hai khi đang chuẩn bị xách đồ dời phủ, thì một biến động khác đã xảy ra.
Giai Tuệ ngồi trên bàn trà ngoài sân vườn của Khánh Nhân điện, hai tay đặt trên đầu gối siết chặt tấm khăn lụa. Vẻ mặt hiện rõ sự nôn nao, lo lắng. Từng cành cây trúc lất phất lắc lắc mình theo gió. Nam nhân khoác bạch y áo trắng tựa tiên nhân giáng thế đạp cỏ bước đến. Khoé môi luôn luôn giữ vững nụ cười như thường lệ. Chỉ là trong đáy mắt đào hoa diễm liễm tươi đẹp kia đã bớt đi vài phần thân thiết…
Cơ mà Giai Tuệ không có nhận ra.
“Hi Hoa huynh!” Nàng ta gấp gáp muốn đứng dậy, rồi lại ngồi xuống. Đợi chờ cho đến khi Hi Hoa đặt mông ngồi xuống ghế, Giai Tuệ bắt đầu khẩn thiết nói: “Hi Hoa huynh, chỉ có mình huynh biết rõ bệnh tình của ngạch nương ta nhất. Huynh cũng hiểu hoàn cảnh của ta hiện giờ. Nhưng phụ thân ta tin lời Hoàng di nương, nghĩ ngạch nương ta bị yêu ma quỷ quái đeo bám làm suy yếu khí vận. Ta…có thể nhờ huynh giúp đỡ nốt chuyện này thôi được không?”
Ân tình của mình, Hi Hoa đã trả hết cho một lần cứu mạng trước đây dùm Triệu phu nhân rồi…
Giờ đây chẳng còn lí do gì để chàng ta phải níu chân ở lại cả…
Huống chi lần chữa trị này…vốn là một món tặng quá hời cho Giai Tuệ.
Nghe đến bốn chữ “yêu ma quỷ quái”, trí não Hi Hoa bất chợt nhớ về tiểu ma nữ đang ngồi bên bàn tre, mỗi ngày đều chăm chú ngắm nhìn chàng hoặc vẽ một vài bức hoạ nào đó. Có khi giờ con ma đó đang chờ chàng về cũng nên. Nội tâm âm thầm nhảy nhót tưng tưng, ngoài mặt chàng ta không vội từ chối Giai Tuệ mà chỉ hỏi: “Thất vương gia đâu?”
“Chàng ấy…” Giai Tuệ có chút ấp úng: “Hôm nay chàng ấy có chính sự bên hoàng cung nên hiện giờ không có ở đây.”
Không phải nàng ta không biết Hi Hoa có tình cảm với mình…
Nhưng…
“Ta không ở lại. Y Tiên Sơn còn có việc gấp đợi ta.”
Còn có nàng ấy đợi chàng.
_________________________________________
**Theo mọi người, vị diện này nên có thịt không? (Tui mong m.n chuẩn bị mũ bảo hiểm =)))))???**