Thúc dục thánh nguyên, tốc độ Tinh Toa đột nhiên tăng mạnh.
– Hỗn đản này! Ngoài mấy ngàn dặm, Tử Đông Lai tức giận mắng to. – Rốt cuộc hắn dùng bí thuật gì mà tốc độ lại nhanh như vậy?
Tử Long âm trầm, tâm tình không tốt.
Vốn hắn nghĩ không có chim thần quấy nhiễu, với thực lực của hắn muốn bắt Dương Khai tuyệt đối là chuyện dễ dàng, nhưng không ngờ mình đuổi theo Dương Khai chạy tán loạn trong Tinh Vực mà khoảng cách vẫn không rút ngắn được.
Phương diện tốc độ của tiểu tử này lại có thể ngang hàng với mình!
– Thiếu chủ nói phải, nhất định là tiểu tử này dùng bí thuật hy sinh gì đó nên mới có thể nhanh như vậy, bất quá thiếu chủ yên tâm, đợi bí thuật của hắn mất hiệu lực, nhất định tốc độ sẽ giảm nhiều, với bản lãnh của Tử Long đại nhân, nhất định có thể dễ dàng tróc nã. Hứa Nguy thấy Tử Đông Lai nổi trận lôi đình, vội vàng trấn an.
Không phải hắn lo lắng cho Tử Đông Lai, nhưng giờ hắn là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, vạn nhất Tử Đông Lai tức giận không có chỗ phát tiết, phát lên đầu mình thì chẳng phải mình gánh dùm Dương Khai sao?
Chuyện ngu xuẩn như vậy sao hắn làm được.
Hắn chỉ cầu được bình an, ngoài ra hắn không mong gì hơn.
Tử Đông Lai nhìn hắn, trong lòng Hứa Nguy không ngừng lo lắng, không biết thiếu gia này đang nghĩ gì, chỉ có thể cười cười.
– Ngươi dám khẳng định hắn dùng bí thuật? Ngươi dám khẳng định bí thuật của hắn sẽ mất hiệu lực? Tử Đông Lai hỏi.
– Ách, cái này… Hứa Nguy lập tức nghẹn lời.
Con bà nó! Không phải ngươi vừa nói hắn dùng bí thuật sao? Chẳng qua lão phu chỉ tiếp lời ngươi thôi, giờ ngươi hỏi ngược lại lão phu, con mẹ nó ngươi là heo a!
Trong lòng Hứa Nguy không ngừng oán thầm, vô cùng tức giận, lại không dám biểu hiện ra mặt, khó chịu muốn chết.
– Phế vật! Tử Đông Lai mắng một tiếng, quay đầu đi không nhìn hắn nữa.
Hứa Nguy ưỡn mặt ra, cười bồi: – Dạ dạ dạ, lão nô phế vật!
Sau này lão phu không bao giờ tiếp lời ngươi nữa… trong lòng Hứa Nguy ức chế!
Lúc hai người nói chuyện, Tử Long vẫn chăm chú nhìn về phía trước.
Thần niệm của hắn mạnh hơn Tử Đông Lai và Hứa Nguy đều nhiều, thị lực cũng cực mạnh, cho nên mặc dù cách mấy ngàn dặm hắn vẫn có thể thấy tình huống của Dương Khai.
Quả thật Dương Khai vận dụng bí thuật, đó là một loại bí thuật có thể mọc cánh sau lưng.
Mặc dù Tử Long chưa tu luyện qua loại bí thuật này, nhưng cũng biết vật này không tiêu hao nhiều, muốn chờ bí thuật mất hiệu lực, kiệt sức là chuyện không thể nào.
Hắn lại nhìn ra sau và cau mày.
Không ngoài dự đoán của hắn, Nghê Quảng và cái người quỷ khí dày đặc kia đang đuổi theo, cách mình mấy ngàn dặm.
Đêm dài lắm mộng! Nếu để cho Dương Khai hội họp với hai người đó thì phiền phức.
Vừa nghĩ vậy, Tử Long bỗng mở miệng, hộc ra một hơi.
Một kiện bí bảo hình thoi xuất hiện.
– Đây là… Tử Đông Lai lần đầu tiên gặp đồ chơi này, không khỏi sáng mắt lên.
Hứa Nguy cũng chau mày, bằng vào lịch duyệt của hắn cũng không biết đây là gì.
Nếu là Dương Khai khẳng định sẽ thất kinh.
Bởi vì này vật và chiếc chiến hạm loại nhỏ của Lăng Tiêu Tông khá giống nhau.
Năm đó Dương Viêm ngoài luyện chế được một một chiếc chiến hạm cấp Hư Vương, còn luyện chế thêm một chiếc loại nhỏ, cũng có hình thoi.
– Phá Không Toa! Tử Long từ tốn nói. – Mấy vạn năm trước một vị tiền bối trên Tử Tinh có được phương pháp luyện chế từ Đại Đế, chỉ có điều năng lực có hạn, chỉ luyện chế được một chiếc mà thôi, hơn nữa… còn một chút tỳ vết, bất quá dùng để truy kích tiểu tử này là có thừa, toàn bộ lên đây!
Vừa nói, Tử Long vừa vung tay lên, Phá Không Toa phình ra, trong chớp mắt đã dài đến ba trượng.
Trên toa xuất hiện một cửa ngầm, ba người nối gót đi vào.
Vào bên trong, Hứa Nguy và Tử Đông Lai đều lấy làm lạ nhìn xung quanh, phát hiện bên trong Phá Không Toa khắc rất nhiều trận pháp phức tạp khó hiểu, trong những trận pháp đều được khảm nhiều thánh tinh thượng phẩm.
– Hứa Nguy, chủ trì trận pháp này! Tử Long chỉ vào một chỗ, phân phó Hứa Nguy.
– Xin Tử Long đại nhân chỉ giáo, lão nô nên làm như thế nào…
– Ngồi trên trận pháp, rót thánh nguyên vào là được. Tử Long giải thích.
– Lão nô đã hiểu. Hứa Nguy chợt lách người, khoanh chân ngồi trên trận pháp kia, hắn còn chưa kịp rót thánh nguyên liền biến sắc, kêu lên đau đớn.
Bởi vì trong nháy mắt, trận pháp này lại chủ động rút thánh nguyên của hắn, hơn nữa tốc độ cực nhanh.
Điều này làm cho sắc mặt hắn đại biến.
Theo bản năng muốn nhảy ra ngoài, nhưng gặp ánh mắt lạnh lùng của Tử Long, đầu co rụt lại, lại ngồi trở xuống.
Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, cha nào con nấy…
Hai cha con này quả nhiên không có chỗ nào tốt! Hứa Nguy bị hành hạ vô cùng thê thảm…
Trách không được Tử Long lại nói Phá Không Toa có tỳ vết, thì ra là phải rút lấy thánh nguyên của võ giả mới có thể sử dụng, hơn nữa nhìn uy thế của trận pháp này, võ giả bình thường không thể chịu nổi, cho dù mình là Hư Vương Cảnh, chỉ sợ cũng không kiên trì được lâu.
– Đông Lai ngươi ngồi ở đây. Tử Long lại chỉ vào một trận pháp khác, nói với Tử Đông Lai.
– Rõ, phụ thân. Tử Đông Lai không do dự ngồi xuống.
Còn Tử Long ngồi trên một trận pháp thứ ba.
Ba người khoanh chân ngồi trong Phá Không Toa, trận pháp khởi động, chỉ một thoáng, Phá Không Toa vù vù bay đi.
Tốc độ nhanh hơn Tử Long rất nhiều, thoạt nhìn như phá toái hư không, không hổ danh là Phá Không Toa.
– Ha ha, tiểu tử, xem lần này ngươi chạy đi đâu!
Tử Đông Lai cười ha hả, hắn ngồi trên trận pháp, sau khi vận chuyển thánh nguyên, phát hiện mình và Phá Không Toa có liên hệ chặt chẽ, có thể cảm ứng rõ ràng vị trí của Dương Khai, không khỏi vui mừng, kể từ đó, hắn có thể hưởng thụ cảm giác nhìn Dương Khai chật vật chạy trốn.