Trông thấy Hoàng Phủ Quân Nhu làm cả người Miêu Nghị bứt rứt, hắn gật đầu chào.
Bích Nguyệt Phu Nhân nhìn bàn cờ, nghiêng đầu hỏi:
– Có chuyện gì?
Sau đó nàng đặt một quân cờ.
Tất nhiên Miêu Nghị sẽ không nói chuyện gì trước mặt Hoàng Phủ Quân Nhu, hắn truyền âm:
– Phu nhân, đã sắp xếp xong việc lên đường, không biết khi nào phu nhân đi?
Nói đến đây Bích Nguyệt Phu Nhân thở dài thườn thượt, giương mắt nhìn Hoàng Phủ Quân Nhu phía đối diện, truyền âm lại:
– Không đi, Hầu gia không đồng ý, đi không được!
– …
Miêu Nghị ngây người, hỏi thử:
– Vậy ty chức…
Bích Nguyệt Phu Nhân khẽ thở dài:
– Đi đi, đi đi, đi sớm về sớm!
Miêu Nghị mừng rỡ, hắn đang lo nên giải thích thế nào với Chung Ly Khoái khi mang nữ nhân này đi chung, vậy là tốt nhất, đỡ nhiều rắc rối. Miêu Nghị cáo lui.
Chờ Miêu Nghị rời đi, Hoàng Phủ Quân Nhu làm bộ vô tình hỏi:
– Đại thống lĩnh tiến đến có phải là có công vụ gì không? Nếu có công việc thì Quân Nhu không dám quấy rầy phu nhân làm việc, xin cáo lui trước.
Bích Nguyệt Phu Nhân kẹp một quân cờ, xua ta nói:
– Không có công vụ gì, hắn muốn ra ngoài đi dạo nên đến xin nghỉ.
Hoàng Phủ Quân Nhu trầm ngâm khẽ ừ, mắt hấp háy tia sáng đặt quân cờ xuống:
– À.
Không biết sao Bích Nguyệt Phu Nhân cảm thán rằng:
– Làm nữ nhân số khổ thật, cả đời đều là vật phụ thuộc của nam nhân, không cần cũng muốn chiếm lấy. Nếu có kiếp sau phải thử mùi vị làm nam nhân…
Ban đêm. Miêu Nghị chui vào địa đạo trong giếng, vốn định đi chỗ Vân Tri Thu nhưng tới nửa đường thấy ngã rẽ, hắn ngẫm nghĩ rồi đi tiếp.
Thấy Miêu Nghị đột nhiên xuất hiện, Ngọc Nô Kiều kinh ngạc hỏi:
– Sao phu quân đến đây?
Thông thường Miêu Nghị luôn báo trước khi đến.
Ngọc Nô Kiều nghe tin đi ra cửa phòng, bỗng bị Miêu Nghị kéo vào, hắn vào cửa rồi xua tay, Mộng Khiết, Mộng Nhã theo sau nhanh chóng khép cửa phòng, biết điều lui ra.
Ngọc Nô Kiều hơi căng thẳng một lần nữa mở miệng hỏi:
– Sao phu quân đến đây?
Miêu Nghị ôm eo Ngọc Nô Kiều từng bước buộc nàng thụt lùi đến cạnh giường:
– Ta là gia chủ, tại sao không thể tới?
Ngọc Nô Kiều cắn môi, hơi thở hỗn loạn, nàng cảm giác hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên đai lưng vạt áo bị kéo ra, khi đụng cạnh giường thì áo ngoài đã bị Miêu Nghị cởi xuống, Ngọc Nô Kiều nhắm mắt lại, cắn môi không chống cự, xem như ngầm chấp nhận hành động của Miêu đại quan nhân.
Người Ngọc Nô Kiều không một mảnh vải bị đè té xuống giường, nhưng thấy đối phương mãi không nhúc nhích. Ngọc Nô Kiều mở to mắt nhìn, thấy Miêu Nghị nhếch môi cười xấu xa, khoanh tay đứng cạnh giường ngắm thân thể nàng nằm trên giường.
Mặt Ngọc Nô Kiều đỏ như đít khỉ, xấu hổ khẽ hừ vội kéo chăn gấm che người, che luôn đầu.
Lát sau có thân thể trơn trượt chui vào, nóng bỏng dán người, trong bóng tối hôn nhau nồng nàn, tay chân quấn quýt.
Khi Ngọc Nô Kiều nhận mệnh cho rằng đêm nay nhất định gạo nấu thành cơm thì Miêu đại quan nhân ngừng lại, thì thầm bên tai nàng:
– Ta đã nói sẽ không cưỡng ép nàng, hôm nay có cam tâm tình nguyện không?
Ngọc Nô Kiều cứng miệng nói:
– Không!
Ngọc Nô Kiều đang nói ngược nhưng Miêu Nghị thật sự không chạm vào nàng, chỉ ôm nàng qua một đêm. Miêu Nghị ngủ lúc nửa đêm, Ngọc Nô Kiều thì ở trong ngực hắn giày vò đến sớm. Chuyện quái quỷ gì đây?
Ngày kế, vẻ mặt Miêu Nghị giễu cợt tiêu sái rời đi, trước khi đi còn bỏ lại một câu:
– Chờ ngày nào nàng cam tâm tình nguyện thì ta mới ôm nàng.
Ngọc Nô Kiều hận ngứa răng, chỉ muốn làm thịt hắn.
Mộng Khiết, Mộng Nhã còn líu ríu chúc mừng nàng, tưởng nàng đã viên phòng.
Ngọc Nô Kiều trút bực tức lên hai người:
– Ra ngoài!
Buổi trưa, Miêu Nghị ra khỏi thành, khi bay tới khu rừng phía đông thành thì Chung Ly Khoái đuổi theo hắn, hai người cũng bay vọt lên trời.
Bay trong trời sao không lâu Chung Ly Khoái bỗng mở miệng nói:
– Phía sau có người!