Một lúc lâu sau, lão ta lại lên tiếng: “Nói vậy, chỉ cần tao không tha cho Dương Thanh thì mày muốn làm kẻ thù của tao? Thậm chí còn tranh quyền?”
Đoàn Vô Nhai gật đầu: “Con làm thế là cứu Hoàng tộc họ Đoàn!”
“Hay cho câu cứu Hoàng tộc họ Đoàn!”
Đoàn Hoàng phì cười: “Đã vậy thì tao chỉ có thể chịu đau giết mày chung với cậu ta!”
Ông ta vừa dứt lời thì một luồng khí thế võ thuật đáng sợ càng quét cả Hoàng phủ họ Đoàn.
“Cẩn thận!”
Đoàn Vô Nhai bỗng chốc sửng sốt, vội nói.
Đồng thời ông ta di chuyển chân, lập tức chặn trước mặt Đoàn Ngữ Yên.
Bởi vì bóng dáng của Đoàn Hoàng đã biến mất ngay tại chỗ, và hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong bên cạnh Đoàn Hoàn cũng biến mất.
Độc Du không hề chần chừ giãm mạnh chân xuống đất, cả người lập tức phóng lên như một mũi tên bản khỏi cung.
“Rầm!”
Mặt đất rung lắc dữ dội, là hướng của Dương Thanh.
Chỉ thấy anh đứng im tại chỗ, đột nhiên vung nảm đấm về phía trước, mà bóng dáng của Đoàn Hoàng cũng xuất hiện trước mặt anh và vung nắm đấm ra, hai nắm đấm va vào nhau.
Lấy vị trí hai người làm trung tâm, bỗng một làn sóng năng lượng đáng sợ cuốn sạch xung quanh.
“Rầm rầm rầm!”
Sức mạnh hủy diệt như ngày tận thế đến, kính thủy tinh trong điện Đoàn Hoàng rộng lớn đều vỡ tan tành.
Đồng thời, chiếc bàn họp cỡ lớn có giá trị không hề nhỏ cũng lập tức đổ sụp thành bốn năm phần.
Sàn đá cẩm thạch cũng nứt toác thành từng miếng dưới làn sóng năng lượng đáng sợ này.
Chỉ vài nhịp thở ngắn ngủi mà sàn đá cẩm thạch đều vỡ tan.