Sau hai giây, khoé miệng Diệp Thành giật giật, còn khuôn mặt Hồng Trần Tuyết thì đỏ bừng lên, đôi mắt tinh nhanh rực lửa.
“Đây…đây chỉ là hiểu nhầm”, Diệp Thành cười trừ, nói rồi hắn lùi một bước và cười với bộ dạng còn khó coi hơn là khóc.
“Hiểu lầm, ta cho ngươi biết thế nào là hiểu lầm”, Hồng Trần Tuyết mặc quần áo vào, toàn thân như muốn bốc hoả, bà bước tới cho Diệp Thành một chưởng làm hắn ngã xuống đất.
Rầm! Bụp! Choang!
Lập tức, trong căn lầu các bị va vào tạo thành một cái lỗ lớn vang lên những âm thanh hỗn loạn này, Diệp Thành bị một chưởng hất văng xuống, Hồng Trần Tuyết ấn hắn xuống đất đánh cho không đứng dậy được nữa.
Ầm!
Chẳng mấy chốc căn lầu các sụp đổ, Diệp Thành bị đánh mặt mũi sưng tím chạy ra ngoài, trong nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.
“Diệp Thành, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa”, căn lầu các xập xệ sụp đổ, Hồng Trần Tuyết bước ra, hai mắt rực lửa nhìn về hướng Diệp Thành chạy trốn, bà muốn đuổi theo nhưng không đuổi kịp! Ở Hằng Nhạc Tông, có lẽ Diệp Thành không phải người mạnh nhất, nhưng khả năng chạy trốn của hắn thì là điều không phải người thường có thể so sánh được.
Quả thực, tốc độ chạy trốn của Diệp Thành không phải dạng vừa, điều này người dân Đại Sở không ai không biết, chỉ trong một lát hắn đã chạy được hơn trăm dặm, cho đến khi tới một xó xỉnh chim không thèm đậu, hắn mới dừng lại.
Nhìn đằng sau thấy Hồng Trần Tuyết không đuổi theo, hắn mới hít một hơi thật sâu.
“Chẳng ra làm sao”, ngay sau đó giọng nói đầy ẩn ý của Thái Hư Cổ Long vang lên.
“Lão tử vui”, Diệp Thành lau máu mũi, chẳng hề biết xấu hổ.
“Nhưng lĩnh ngộ được ý nghĩa sơ cấp của Thúc Địa Thành Thốn, trận đòn này cũng đáng”, Thái Hư Cổ Long cười ranh ma: “Chỉ tiếc là bức tranh đẹp như vậy lại làm cho ngươi choáng váng”.
Diệp Thành dứt khoát bỏ qua câu sau của Thái Hư Cổ Long, chú ý đến câu trước.