Mãi khi mặt trời lặn hướng tây, Hắc Thán bơi tới bơi lui trên mặt biển bỗng chui cái bùm vào nước.
Bùm!
Hắc Thán phá sóng lao lên cao, xoay quanh lượn vòng trên trời, bốn móng khựng lại.
Miêu Nghị, Cơ Mỹ Lệ trợn to pháp nhãn chờ một lúc không thấy có động tĩnh gì, quay sang ngó nhau.
Hắc Thán đột nhiên ngửa đầu hú dài:
– Grào!
Hắc Thán há mồm chĩa xuống biển cả, mặt biển xao động, có vòng xoáy khuấy động càng lúc càng nhanh, giây lát một cột nước xoay tròn phóng lên cao chui vào trong mồm máu của nó.
Hai người đứng xem không hiểu Hắc Thán hút nước làm gì, không thấy nó ngừng lại. Cột nước xoay tròn ùng ục liên tục toát ra từ biển cả, liên tục chui vào miệng Hắc Thán.
Mãi khi bầu trời hoàn toàn tối đen Hắc Thán mới ngừng lại, không biết nó hút bao nhiêu nước vào bụng, không thấy bụng nó có dấu hiệu to ra, dung lượng đúng là kinh người.
Hắc Thán bay tới xoay quanh trên đầu Miêu Nghị, cảm giác như nó đang đắc ý, đang khoe khoang với Miêu Nghị.
Miêu Nghị không biết nên nói cái gì, ngước lên hỏi:
– Chỉ biết hút nước thôi?
Hắc Thán kiêu ngạo quẫy mông, lại vọt lên cao thật cao, xoay quanh tốc độ cao, há mồm phun ra mảng lớn sương mù. Rất nhanh bầu trời che kín mây đen, Hắc Thán xuyên toa trong bóng tối, tia chớp lấp lóe, sét tứ giăng, tiếng sấm ầm ầm, trong thiên địa lấp lóe tia sáng.
Hắc Thán xuyên qua tự nhiên trong tiếng sấm đì đùng, sấm sét đánh trúng người nó nhưng không ảnh hưởng chút nào, nó không sợ lôi điện, bình yên như không.
Bầu trời đổ mưa như trút nước.
Cơ Mỹ Lệ gật đầu nói:
– Hô mây ban mưa, thần thông này đại khí tượng, có năng lực ân huệ cho khắp chúng sinh.
Mưa tạnh, sấm sét ngừng. Hắc Thán há to mồm máu, gió cuốn mây tán hút hết u ám trên trời, chỉ còn trời sao mênh mông.
Hắc Thán từ trên trời giáng xuống, quẫy duôi hết sức vênh váo trước mặt Miêu Nghị.
Miêu Nghị ngứa răng, hóa ra Hắc Thán quậy nửa ngày là làm thần thông này. Khí thế thần thông thì tràn đầy nhưng không dễ dùng, lúc đánh nhau chẳng ích gì, không tổn thương ai được.
Miêu Nghị gãi đầu thở dài:
– Nuốt mây phun sương, béo tặc, ngươi hoàn toàn chỉ biết ăn, không có bản lĩnh thực dụng chút được sao?
Hắc Thán hít vào mặt Miêu Nghị, dường như nó không phục. Hắc Thán bỗng bay vọt lên trời, bay đi xa, giây lát đụng vào một ngọn núi to.
Ầm!
Từ xa vọng lại tiếng nổ, núi rung đất lay, núi chưa sập mà bị Hắc Thán đụng thủng xuyên qua sườn núi, xung lực kinh người.
Nhưng với Miêu Nghị thì đây chẳng là gì, hắn giơ tay nhấc chân là núi sụp đất nứt.
Hắc Thán phá núi bay ra lại quay về, đắc ý quẫy đuôi đáp xuống trước mặt Miêu Nghị, kiêu ngạo như đang hỏi: Thấy sao?
Miêu Nghị khẽ thở dài:
– Đúng là tăng chút sức mạnh.
Miêu Nghị hơi thất vọng, so với thần thông của Thiên Âm thú có uy lực công kích tràn đầy lúc hắn gặp trong kiểm tra, thần thông như trò biểu diễn của Hắc Thán không đáng gì.
Cái này không được, cái kia không được, Hắc Thán hết đắc ý, nó cúi đầu rên rỉ dường như thấy uất ức.
Cơ Mỹ Lệ nói:
– Không thể trách nó, thần thông thiên phú này không phải nó được quyền chọn.
Miêu Nghị không có ý trách gì Hắc Thán, hắn chỉ hơi thất vọng.
Thấy Hắc Thán buồn, Miêu Nghị vươn tay vỗ đầu ủ rũ của nó:
– Không sao, không đánh thắng thì bỏ chạy cũng là bản lĩnh, bây giờ biết bay rồi còn gì.
Miêu Nghị nói xong leo lên lưng Hắc Thán, vươn tay xuống dưới.
Cái này mà xem như an ủi sao?
Cơ Mỹ Lệ không quen biểu hiện ra cảm xúc cũng không kiềm được lườm Miêu Nghị, vươn tay ra. Miêu Nghị bắt tay Cơ Mỹ Lệ kéo lên, nàng ngồi đằng trước, hắn thuận thế ôm eo nàng dán sát vào nhau.
Miêu Nghị nói:
– Béo tặc, cứ chạy thoải mái, mang chúng ta đi dạo hai vòng đi.
Tốc độ bay của Hắc Thán không chậm, vèo một cái bay vọt ra ngoài.
Năm năm sau, trong động tiên phủ thống lĩnh khu đông thành. Miêu Nghị khoanh chân tĩnh tọa trên tháp, Kim Liên tam phẩm ở giữa trán nở rộ thần hỏa khác lạ, mềm mại nở rộ thêm một cánh hoa. Miêu Nghị từ từ thu công, nắm huyết đan trong tay cất đan vào trong, hắn phất tay ném ra một trăm viên Tiên Nguyên đan bay lơ lửng quanh người mình.