Sau khi Tịch Nhan rời đi, Diệp Thành lại lấy vò rượu ra uống cạn rồi mới nhảy xuống khỏi vách đá nhìn về khu rừng trúc, cười nói: “Nếu hôm khác có thời gian không biết muội có thể dạy cho đồ nhi của ta không?”
“Hà cớ gì phải là muội dạy, với khả năng thiên bẩm của cô bé, đợi huyết mạch hoàn toàn thức tỉnh thì huynh và ta cũng không làm gì được cô bé đâu”, trong rừng trúc vang lên giọng nói của Cơ Tuyết Băng, “huynh hiểu rõ hơn ai hết cái mà cô bé thiếu không phải là một người dẫn đường mà là sự kiên trì bền bỉ trong tu luyện. So với cô bé mà nói thì thiếu niên thân mang huyết mạch thánh viên mới khiến cho người ta trầm trồ”.
“Về điểm này thì ta không phủ nhận”, Diệp Thành mỉm cười, ánh mắt hắn nhìn về khu rừng trúc mà trước đây mình từng ở, hắn nhìn Hổ Oa đang miệt mài múa côn, toàn thân phát ra thần quang, đôi mắt như kim mang như có hoả diệm rực cháy, khí tức bá đạo khiến người ta phải kinh sợ.
“Hay là muội nhận cậu nhóc làm đồ đệ đi”, Diệp Thành nhìn rồi nảy sinh ý định này trong đầu.
“Được”, thế nhưng điều khiến Diệp Thành phải bất ngờ đó là Cơ Tuyết Băng lại đồng ý ngay lập tức.
“Tình cảm tốt đẹp đấy”.
“Tốt cái con khỉ”, Diệp Thành vừa dứt lời, tiếng mắng chửi của Thái Hư Cổ Long lại vang lên, “hai ngươi có bệnh sao? Hoang Cổ Thánh Thể đi dạy người của Linh tộc, Huyền Linh Chi Thể đi dạy người mang huyết mạch Thánh Viên, đây là kiểu tổ hợp chết tiệt gì thế chứ?”
“Sao vậy, ngươi có ý kiến à?”, Diệp Thành nhướng mày.
“Ta đương nhiên có ý kiến rồi, hai ngươi nhận nhầm đệ tử rồi”, Thái Hư Cổ Long thở phì phò, “nghe ta, Huyền Linh Chi Thể dạy tiểu nha đầu mang huyết mạch Linh tộc, ngươi đi dạy tiểu tử mang huyết mạch Thánh Viên, như vậy mới là sự kết hợp hoàn hảo”.
“Vẫn là Long Gia giỏi”, Diệp Thành xoa cằm, “Có điều dù ngươi có ý kiến thì cũng không có tác dụng”.